Trên bàn
để một chiếc cái máy truyền tin bọc bằng
bao vải bố, một chiếc ra-dô ấp tân sinh, một dĩa rau lớn, một tô gan lẫn lá sả,
hai dĩa thịt nướng, bốn cái ly chén đủ loại đựng rượu đế và một xấp bánh tráng.
Phon kéo ghế cho một người vừa tới muộn.
- Không
còn chuyện chi quan trọng như cái vần đề này. Uống cùng anh em ít ly rồi lo
công vụ cũng không muộn.
Người tới
muộn lừng chừng ngồi xuống ghế, phân vân:
- Nói
hoài anh em vẫn không thông cảm, kẹt quá.
- Có chi
mà kẹt, để tôi gọi về nói anh chưa tới được là xong.
Người đối
diện với Phon vừa nói vừa đứng dậy nhắc chiếc máy truyền tin đặt vào lòng. Anh
ta kéo dài cần dây trời, bật “pin” cúi đầu gọi về trụ sở xã.
- Dùng
cái máy đó coi bộ cũng không khó. Phon nói. Trong máy có tiếng trả lời âm âm
phát ra. Người tới muộn áy náy:
- Phiền
mấy anh quá…
- Anh Năm
còn nói vậy tụi tôi giận đó. Từ hồi thằng Xanh chết tới nay, ngoài anh Năm, ba
đứa tôi còn biết thương ai hơn.
Năm cười
cảm động:
- Mấy anh
nói tới thằng Xanh khiến tôi
lại nhớ nó, thấy tội cho nó. Nó hoang mà điều nó cũng vui cũng dễ thương như
mấy anh đây.
- Sức mấy
mà nói tới thằng đó. Uống đi anh Năm.