Thursday, January 23, 2014

525. PHẠM CAO HOÀNG Truyện ngắn ĐÃ BA NĂM MÌNH KHÔNG CÓ TẾT






PHẠM CAO HOÀNG
Đã ba năm mình không có Tết

 
Buổi tối, sau khi cho con ngủ, Hoa nói với tôi, giọng ái ngại:
-  Con bé gầy quá. Nó bị suy dinh dưỡng. Chắc anh phải   kiêm việc làm thêm để có tiền lo cho con.

Việc gì bây giờ? Lâu nay tôi đã nhiều lần nghĩ đến chuyện này nhưng chẳng biết phải làm gì. Có dạo, một người quen tốt bụng ở Chi Rông cho tôi mượn miếng đất ruộng để làm. Kinh nghiệm không có, làm thử một mùa, số lúa thu về còn ít hơn số lúa giống đã gieo xuống ruộng. Người ê ẩm vì không quen công việc đồng áng, mất thời gian, còn bị lỗ vốn, đành phải trả miếng đất lại cho chủ nhân của nó. Buôn bán thì không xin được giấy phép. Một số đồng nghiệp dạy cùng trường làm thêm bằng cách sửa xe đạp, sửa giày, sửa đồng hồ, bơm mực bút bi, bơm quẹt ga, làm thú y… Còn tôi, vẫn bế tắc.

Tôi nhìn đứa con ba tuổi đang ngây thơ nằm ngủ  trên giuờng, rồi nhìn Hoa:
-  Lần này thì anh phải tìm cho ra việc để mà làm. Thấy con như thế này anh xót quá. 

Đọc tiếp...


5 2 5