T r a n g đ
ặ c b i ệ t
VĨNH BIỆT ĐINH CƯỜNG
P h ầ n 1 |
Ý NHI
• NGUYỄN XUÂN THIỆP
LUÂN HOÁN
• HOÀNG XUÂN SƠN
LỮ QUỲNH
•
NGUYỄN TRỌNG
KHÔI
NGUYỄN
LƯƠNG VỴ • ĐẶNG KIM CÔN
MANG VIÊN LONG • NGUYỄN ÂU HỒNG
CÁI TRỌNG TY • ĐỖ XUÂN TÊ
CÁI TRỌNG TY • ĐỖ XUÂN TÊ
NGUYỄN
QUANG CHƠN • KHUẤT ĐẨU
NGUYỄN
QUANG • SONG THAO • DUYÊN
NGUYÊN
MINH • ĐỖ HỒNG NGỌC
Chân dung Đinh Cường
Photo by Phạm Cao Hoàng – Virginia, 27.7.2014
TIỂU
SỬ ĐINH CƯỜNG
Tên
thật là Đinh Văn Cường, sinh ngày 5 tháng 7 năm 1939 tại Thủ Dầu Một, tỉnh Bình
Dương, xứ sở của đồ gốm và sơn mài, với trường Mỹ Nghệ Thủ Dầu Một do người
Pháp thành lập từ 1901 [Thủ Dầu Một cũng là nơi hoạ sĩ Nguyễn Gia Trí đã bị người
Pháp giam an trí tại đây sau khi ra khỏi trại tù Sơn La]
1951-1957
học sinh Trung học Pétrus Ký Sài Gòn.
1963
tốt nghiệp Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế
1964
tốt nghiệp Sư Phạm Hội Hoạ Quốc Gia Cao Đẳng Mỹ Thuật Sài Gòn
1962
Huy Chương Bạc với bức Thần Thoại, Triển Lãm Hội Hoạ Mùa Xuân Sài Gòn
1962
Giải Thưởng với bức Nhà Thờ, Đệ Nhất Triển Lãm Mỹ Thuật Quốc Tế Sài Gòn
của Toà Đại Sứ Trung Hoa Dân Quốc
1963
Huy Chương Bạc lần thứ hai với bức Chứng Tích, Triển Lãm Hội Hoạ Mùa
Xuân Sài Gòn
1969-1971
Uỷ viên Kiểm soát Hội Họa Sĩ Trẻ Việt Nam
1963-1967
Giáo Sư Hội Hoạ trường Nữ Trung Học Đồng Khánh Huế
1967-1975
Giáo Sư trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế.
Đinh
Cường đã sống ở Huế, Đà Lạt, Sài Gòn với một thời tuổi trẻ đi và sống lang
thang khắp miền đất nước cho đến khi sang định cư ở Mỹ từ 1989, hiện sống ở thị
trấn Burke, bang Virginia.
Đinh
Cường đã có hơn 20 cuộc triển lãm tại Việt Nam [qua nhiều thành phố Đà Lạt, Huế,
Sài Gòn, Đà Nẵng, Nha Trang, Pleiku] và ngoài nước như Pháp, Nhật Bản, Hoa Kỳ,
Brésil, Tunisie, Ấn Độ, Singapore.
Theo
một brochure Triển Lãm Đinh Cường, tính cho đến 2005 Đinh Cường đã có 24 lần
triển lãm tranh riêng và 21 lần cùng với các hoạ sĩ khác.
Sách
đã xuất bản:
Cào
lá ngoài sân đêm, thơ, Thư Ấn Quán Hoa Kỳ 2014
Tôi
về đứng ngẩn ngơ, thơ, Quán Văn Sài Gòn 2014
Đi
Vào Cõi Tạo Hình I, tiểu luận hội hoạ, Văn Mới California 2015.
TIỄN BIỆT
Ý N h i
- Ý Nhi
phác thảo mực đen
dinhcuong
phác thảo mực đen
dinhcuong
Chưa
kịp đọc hết cuốn sách anh gửi tặng
Chưa
kịp hiểu hết bức tranh anh vẽ
Chưa
kịp nói lời cám ơn
Sao
anh lại ra đi
Còn
chờ một lần gặp
Ngồi
cùng Nguyễn Quốc Thái
Trần
Lê Sơn Ý
Nguyễn
Thanh Văn, Suối Hoa…
ở
27 Nguyễn Thị Diệu hay cà phê Bean
nơi
góc đường Nguyễn Du
nhìn
người ta qua lại giăng mắc phố phường
mà
chúng ta thì lặng im
nghe
ra những lời không nói
Sao
anh lại ra đi
Còn
chờ cuộc triển lãm vào tháng 3
Tại
bảo tàng Chăm Đà Nẵng
Nơi
sắc màu Đinh Cường
Lưu
dấu trên màu xám trầm ngâm tự ngàn xưa
Sao
anh lại ra đi
Sao
anh lại ra đi
Sao
Phùng Nguyễn lại ra đi
Sao
Trang Thế Hy lại ra đi
Sao
chúng ta luôn mất đi những người tốt nhất.
Ý
Nhi
Sài
Gòn trưa 9/1/2016
- Lê Khắc Cầm
- Đinh Cường - Ý Nhi - Bùi Suối Hoa
Nguyễn Quốc Thái ( đứng ) - cà phê 27 Nguyễn Thị Diệu - Sài Gòn
OM MA NI BÁT
MÊ HỒNG
Nguyễn
Xuân Thiệp
Nguyễn Xuân Thiệp
Sơn dầu - dinhcuong
thời gian
cánh chim
màu đá. xanh
bay qua. trời. mạn đà la
nhớ không. đinh cường
bạn thường niệm. om mani
padme hum
cho mình. cho bạn bè
ôi. viên ngọc. giữa lòng hoa
sen
bây giờ. bạn đã ngủ yên
trong hương sen
của hồ tịnh cầm
của cuộc đời này
trên những bức tranh. những
bài thơ
trong cõi tịnh thiền
xin hãy ngủ yên. màu xanh
của đá
đinh cường ơi
tôi khóc. chiều nay.
Nguyễn Xuân Thiệp
Garland,
Jan 8. 2016
Đinh Cường – Nguyễn Xuân Thiệp
Ảnh PCH – Virginia 2013
BUỒN VUI CÙNG VỚI VUI BUỒN
L u â n H o á n
Chân dung Luân Hoán - dinhcuong
bạn
tôi vừa mất hôm qua
ngày
mai sinh nhật tôi già bảy lăm
hôm
nay định đóng cửa nằm
giữ
an bổn mạng thêm năm tuổi đời
ra
ngoài nhỡ đụng con ruồi
chiếc
xe chi đó, chết người, bớt vui
lòng
đang thổn thức ngậm ngùi
không
nhìn được mặt, nụ cười bạn xưa
vậy
mà cũng giỡn, chịu thua
ơi
tôi đang khóc đang đùa cùng nhau
giận
mình quên lững đi đưa
Hồ
Đình Nghiêm sang tiễn ông vua sắc màu (1)
anh
Dương Nghiễm Mậu qua không?
bạn
cột chèo bạn ngồi đồng văn thơ
tuy
rằng tôi đang dật dờ
ai
ghé nhìn bạn tôi nhờ ngắm luôn
khuôn
mặt hiền đã biết buồn
dù
thiêm thiếp chúc tôi trường thọ dai
ngày
hôm kia và ngày mai
làm
sao tôi chẳng nhớ hoài tử sinh
Luân Hoán
7.17
AM - 09.10.2016
(1)
HĐN em chị Nhung, vợ Đinh Cường
(chưa
chọn được đề bài này)
bạn
chết, vội làm thơ
đúng
là một xúc phạm
nhưng
làm chi bây giờ
người
tôi chao đảo quá
chẳng
biết đang thế nào
Đinh
Cường ơi Đinh Cường !
người
bạn thật dễ thương
dễ
thương
dễ
thương quá
tự
nhiên tôi quá buồn
so
vai như lá héo
bạn
đi như thế nào
hẳn
đau nhức nhiều lắm
qua
ảnh thấy xanh xao
bạn
bên này định ghé
vậy
là chưa kịp chào
ngỡ
như tin thất thiệt
đang
sửa bản layout
định
gọi xin mẫu mới
bìa
sách bạn từng làm
lần
này tôi hết đợi
hết
réo qua viễn thông
hết
nghe bạn hứa chắc
tôi
hụt hơi bất ngờ
hối
hả gọi Song Thao
Hồ
Đình Nghiêm, Lưu Nguyễn
chia
bớt nỗi nghẹn ngào
chợt
đến như không thật
chợt
buồn như giả vờ
Đinh
Cường ơi Đinh Cường
người
bạn ít lộ buồn
khuôn
mặt luôn bình thản
lạc
quan giàu yêu thương
đi
đứng thật mực thước
luôn
xem bạn như vàng
nói
nhiều mà làm chi
bạn
đi, ừ đã đi
tôi
thật chưa dám gọi
thăm
chị, cháu, nói gì
lẩn
thẩn bật diêm đốt
nhìn
khói hương bay đi
gõ
mấy chữ trấn an
lòng
dạ đâu thơ thẩn
tôi
vuốt mặt tôi hai lần
như
đang vuốt mặt bạn
ô
hô đi thanh nhàn
hỡi
ông anh, bạn vàng !
Luân Hoán
10.44
AM- 08.01-2016
Nguyễn Đông Ngạc - Đinh Cường - Luân Hoán
Montreal (Canada) - 1992
TIỄN BIỆT ANH ĐINH CƯỜNG
bàng hoàng xúc động hay tin
Thôi
Tới
kệ sách thứ 5 thì mắt
chiều
đã mỏi sương khuya đã trắng
chìm
hồm bướm đã mê vào đêm
tuyết
lú. Thế rồi đã trễ cái
hẹn
sang thăm anh cùng Song Thao
Hồ
Đình Nghiêm cái lạnh khắc nghiệt
mùa
đông bắc mỹ đã làm nhụt
khí
thế đường xa mắt mờ của
kẻ
muôn đời nhỡ hẹn đời là
những
cuộc hẹn lần lữa không cùng
cho
tới khi không còn hẹn được
nữa
thì luyến tiếc ngẩn ngơ ân
hận
đời đời xiêu hình đổ bóng
Thôi
bây giờ không còn ai viết
những
đoạn ghi những tự tình ân
cần
bè bạn những chương thời sự
gặp
gỡ trùng phùng của đến và
đi
của mất và còn của thương
và
nhớ thế rồi đã mất anh
thật
như bức tranh tự xóa nhòa
giữa
ngày đông tháng giá nghe vẫn
còn
đó “nụ cười phúc hậu giữa
thu vàng”
Elena Pucillo Trương Văn Dân
vô
vàn trân quý với tấm lòng
của
xiết bao bạn bè còn lại
Thôi
anh nhẹ nhàng ra đi nối
bước
cuộc lữ cùng bằng hữu thân
thương
đã rong chơi cõi ngoài đã
mở
đường chương dã ngoại về nơi
hội
tụ muôn đời của thăng ca
bất
tận sẽ không bao giờ hết
không
bao giờ chết biết ghi gì
thôi
đã hết rồi những đoạn ghi
Hoàng Xuân Sơn
Phạm Cao Hoàng - Nguyễn Tường Giang - Hoàng Xuân Sơn - Đinh Cường
Ảnh TK - Virginia, August 3, 2014
HAI BÀI THƠ CHO ĐINH CƯỜNG
đọc
bài thơ xách nải chuối
đi
bộ về nhớ lại của Đinh Cường
tặng anh Đinh Cường
làm
nhớ lại một ngày của ba mươi năm trước
cũng
tay xách nải chuối anh đến thăm tôi
nhưng
không đi vào nhà được
vì
con nước rong tràn bờ ngập hết đường sá
anh
đứng nhìn nước bên cạnh con trai mười tuổi
rồi
lẩn thẩn quay về
nhà
tôi ở đi qua chiếc cầu gỗ
thêm
một con hẻm dài
quanh
nhà là ao hồ và đầm rau muống
một
chiều mồng hai tết các anh đến thăm
đường
còn trơn sau khi nước rút
La
Quang Thanh bị trượt xuống hồ
anh
em kéo lên cười nói
đầu
năm té nước là hên lắm
Trịnh
Công Sơn cười mình gầy nên an toàn
anh
Cường còn nhớ không?
thoắt
một cái đã ba mươi năm qua
bây
giờ ngồi nhớ lại
cái
thời nghèo khó mà ấm áp nghĩa tình
còn
quá trẻ để không hề nghĩ đến chia tay
nhưng
rồi thật buồn
những
cuộc chia tay vẫn đến
nhưng
rồi thật buồn
như
hình ảnh người họa sĩ già
mỗi
chiều nghe tiếng còi tàu hụ
ngồi
một mình cà phê Starbucks
rồi
ghé chợ xách nải chuối đi bộ về.
San
Jose, May 4-2013
Chép một tờ kinh
tặng anh Đinh Cường
mở trang kinh. chỉ thấy mây
thiền tâm thanh tịnh niệm ngay di đà
tranh hoàng hôn. cảnh tuyết sa
giọt vàng giọt đỏ. nhạt nhòa giọt tôi
mở tờ kinh. chẳng có lời
quang minh thanh tịnh chiếu soi cõi người
giấc yên. trời lặng. xanh trôi
chép mừng tranh mới. sáng ngời chân như
January 9, 2015
Lữ Quỳnh
Ông bà Võ Phiến - Đinh Cường - Lữ Quỳnh
Santa Ana (California), 2004
GIẤC
MỘNG TRÊN ĐỒI THƠM
Nguyễn Trọng Khôi
Chân dung Nguyễn Trọng Khôi
dinhcuong
Bấm vào bản nhạc dưới
đây để nghe ca khúc
GIẤC MỘNG TRÊN ĐỒI
THƠM
(Ca khúc này NTK viết để
tặng anh Đinh Cường)
Phác thảo chân dung Đinh Cường
Nguyễn Trọng Khôi
Chân dung Đinh Cường
Nguyễn Trọng Khôi
Nguyễn Trọng Khôi –
Đinh Cường
Photo by PCH –
Virginia 2013
TIỄN BIỆT
HỌA SỸ ĐINH CƯỜNG
Nguyễn Lương Vỵ
RỪNG CÂM
Sơn dầu dinhcuong
Rừng Câm
đã đón ông về
Đông
tro mây xám đất tê trời mù
Bức
tranh chớp mắt thiên thu
Sắc
màu ngất tiếng chim gù thinh không
Hắt
hơi mộng ảo còn nồng
Còn
rơi rớt rụng còn trông ngóng và...
Nhìn Lên Kệ Sách
thiết tha
Câu
thơ như tiếng mưa sa nghẹn lời
Thời
gian vang một tiếng Ơi!
Chữ
ghìm tiếng nấc, tiếng đời sông bay
Hắt
hơi mộng ảo còn đầy
Mộng
đêm còn biếc, mộng ngày còn xanh...
Rừng Câm
chấm đỏ long lanh
Độc
cô giọt máu tượng thanh kiếp người
Bức
tranh ngược bóng không lời
Xám
nâu phơ phất, đen ngời điêu linh
Hình
như xương cốt trở mình
Tiếng Gào
thảng thốt tận tình chiêm bao...
Nhìn Lên Kệ Sách
dâng trào
Bạn
xa chiều vắng câu chào bặt tăm
Không
gian trắng áo phong cầm
Trắng
âm phong nguyệt, phong trần xuôi tay
Câu
thơ tiễn biệt chốn nầy
Chốn
xa hẹn gặp, bè mây xin chờ...
Nguyễn Lương Vỵ
Calif., Jan.08.2016
Ghi chú:
- Họa sỹ Đinh Cường từ trần tại nhà
riêng, tiểu bang Virginia, miền Đông Hoa Kỳ, lúc 9PM ngày 07.01.2016, hưởng tho
75 tuổi. (Tiểu sử của họa sỹ Đinh Cường đã có đầy đủ trên trang mạng Wikipedia.com).
- Rừng Câm, Đinh Cường, tranh sơn dầu 40 x 40 inches,
tháng 2.2003.
- Nhìn Lên Kệ Sách, 5 bài thơ cùng tựa
đề của Đinh Cường, viết trước khi mất 2 tuần. Trong bài thơ "Nhìn Lên Kệ
Sách 5", có hai câu thơ cuối: "mùa xuân với trận mưa rào / cho tôi
xin. một tiếng gào. Picasso.
("Tiếng Gào - Guernica
, tranh Picasso vẽ 1937").
Cho ngày anh ĐINH CƯỜNG mất
LỆ ĐÁ XANH
Đặng Kim Côn
ĐÁ TỊCH LẶNG
Sơn dầu Đinh Cường
Chỉ là anh đã đến nhanh hơn
Trên con đường không ai muốn vội
Nghe giá cọ còn xôn xao chưa mỏi
Sắc màu anh đã ngập nắng thiên đường
Không bất ngờ mà bỗng rưng rưng
Dẫu vẫn đợi chờ một điều phải đến
Đóm lửa cạn ứa trên đầu ngọn nến
Giọt nến ứa theo sợi khói tan dần
Đời thôi chờ nơi đôi tay tài hoa
Cho những bức tranh hiền như hoa đào nở
Tôi cũng thôi hẹn anh về Virginia
Đọc hồn anh qua những vần thơ dang dở
Những bức tranh anh cho tôi làm bìa sách
Thảng thốt nhìn tôi nuốt lệ xuống lòng
“Lệ đá xanh” mùa bay theo tuyết*
Anh bước nhẹ qua cơn đau mùa đông
Đi trước nhé, một nơi rồi lại gặp
Nơi có Virginia, nơi có San Jose
Bầy hạc bay vờn quanh mây ngũ sắc
Bè bạn trăm năm đến hẹn sẽ về.
Tự an ủi mình, thôi đừng buồn, cõi tạm!
Cũng nên để anh về nơi nghỉ ngơi
Bảy mươi sáu, coi như đủ mỏi
Cám ơn Trời đưa anh đến cho đời.
ĐẶNG KIM CÔN
(Naples, Florida - January 9, 2016)
*Lệ đá xanh tên một bức tranh họa sĩ Đinh Cường tặng Đặng Kim Côn
ĐÊM NẰM NHỚ LẠI...
Mang Viên Long
Phác thảo chân dung Mang Viên Long
dinhcuong 2014
Từ
ngày dời về ở nơi Xóm Kẹo vắng vẻ nầy, tôi có thói quen ngủ sớm vào khoảng hơn
9 giờ tối. Xóm Kẹo quanh quẩn chỉ mười hai nóc nhà, bảy giờ nhà nào ở nhà nấy,
tám giờ cửa đã đóng dần, đến chín giờ thì xóm vắng hoe. Tôi gắng thức để đọc
cái gì đó, khoảng ba mươi phút, hay nhiều là gần một giờ, rồi buồn quá – cũng
lên giường…
Tối
nay (8.1.2016) – sau khi đã ngủ được một giấc, vào lúc 10 giờ 30, Nguyễn Sông
Ba từ Saigon gọi, báo tin ngắn ngủi: “Anh Đinh Cường đã mất trước đây
khoàng 30 phút!”.
Tôi
nằm im. Không nói gì.
Tin
anh Đinh Cường mất không làm tôi bất ngờ, bởi tôi biết bệnh trạng của anh. Thời
gian gần đây, theo dõi hình ảnh sinh hoạt và những “trang thơ nhật ký”
của anh trên Blog Phạm Cao Hoàng, tôi
tin anh vẫn còn kéo dài cuộc chơi với bằng hữu, với mầu sắc, và thơ thêm một
thời gian nữa…Một con người nhân hậu và tài hoa như anh, không thể “vắn số”
được!
Nhưng,
mới hôm nay, chưa sang tháng Chạp, anh Đinh Cường đã vội ra đi rồi – tôi không
khỏi boàng hoàng, thương tiếc!
Tôi
nằm yên, không chợp mắt lại được.
Tôi
nằm im với những nhớ tưởng quay về mỗi lúc một rõ, khô khốc, quặn thắt vì sự vĩnh biệt của môt tài năng
không chỉ ở lãnh vực hội họa, thơ ca, mà còn vì một “con người của mọi người”,
thủy chung với bằng hữu, tận tụy với nghệ thuật, với cái đẹp…
Tôi nhớ lại... Sáng sớm ngày 28 tháng 5 năm 2014, như thường lệ,
tôi vào thăm hộp thư email xem có ai nhắn gởi hay thăm hỏi gì không. Thật bất
ngờ, tôi nhận được “hai
món quà” vô giá của họa sĩ Đinh
Cường từ bên kia Đại Tây Dương gởi về.
Quả
thật hai món quà anh gởi cho rất “độc”, và nhất là không hề“đụng hàng”.
Tôi cũng đã từng nhận được “quà” của bạn văn, của thân hữu nhưng hai món quà
này đã khiến tôi vô cùng xúc động; thầm nghĩ, tôi sẽ giữ mãi chúng bên những kỷ
niệm không bao giờ quên của đời tôi…
Đó
là hai bức phác họa chân dung tôi mà anh đã cảm nhận qua văn và cuộc đời tôi để
hình thành nên hai phác thảo ấy. Trước 1975, tôi chỉ được xem tranh và
đọc thơ anh. Sau này, được xem tranh và được đọc thơ anh nhiều hơn, dường như
mỗi ngày trên internet. Chúng tôi chỉ quen biết nhau qua tác phẩm, qua cái tình
văn nghệ nhưng anh đã dành cho tôi sự ưu ái chân tình thể hiện qua hai bức phác
họa chân dung tôi thật chân xác từ trái tim nghệ sĩ rộng mở và hồn nhiên của
anh…
Hai
phác thảo trông “ít giống tôi” mà “rất đỗi giống tôi”. Đây là
nét đặc biệt trong phác họa chân dung mà chỉ riêng họa sĩ Đinh Cường mới có.
Tôi vội đem hai bức phác họa đến dịch vụ nhờ sang lớn (cho vào khung) treo ở
đầu tủ sách trong phòng. Mấy người bạn văn đến thăm chơi, nhận xét: “trông
qua thì ít giống, mà nhìn kỹ thì quá giống”. Riêng tôi, càng nhìn, càng
thấy rất “giống mình”. Cái “giống” không nằm ở “bề ngoài” (có thể dễ dàng nhìn
bằng mắt), mà ẩn khuất “bên trong” (phải được nhìn bằng cửa sổ của tâm
hồn). Cuộc đời, tác phẩm, con người tôi đã được họa sĩ Đinh Cường tóm gọn trong
mấy nét phác thảo ấy - như một tấm gương phản chiếu nhiều mặt.
Nhiều
bạn văn, họa sĩ đồng nghiệp thân thiết với anh Đinh Cường, đã có lần nói với
tôi, “(…) Đinh Cường có cách vẽ riêng. Anh đọc tác phẩm người đó, tìm hiểu
về đời sống con người đó, xem ảnh thật hoặc nhìn người thật rồi vẽ những đường
nét mang tính biểu tượng. Khi
xem,hãy để ý xem bức tranh đó toát lên điều gì(…)” Quả
đúng như thế, qua hai phác họa chân dung của tôi, anh đã “nói hộ” tôi rất nhiều điều thầm kín từ một nỗi
cảm thông rất mực sâu sắc. Tôi nhớ danh họa Picasso cũng đã từng nói: “chân dung giống nét vẽ tôi chứ tôi
không vẽ chân dung cốt cho giống “
Tôi biết anh rất ít khi vẽ chân dung cho ai (dù có
yêu cầu) nhưng chỉ vẽ khi thích. Có người nhận được một phác họa
chân dung của anh gởi tặng là đã vui lắm rồi. Sáng nay, tôi đã nhận
được đến hai bức, như vậy chắc là phải “có duyên lành” và dĩ nhiên là niềm vui sẽ nhân đôi rồi. Anh
Đinh Cường cũng đã tâm sự: “ (…)Nên chi chỉ là vui thôi ,
nói như Bùi Giáng , không có điều gì cho là quan trọng cả. Chỉ có cái tình cho
nhau là quý thôi . Mấy nét vẽ anh trong mỗi sát na…”
Quà tặng cho nhau, đôi khi chỉ là một bài thơ, một
bản nhạc, một tập sách, hay một bức phác thảo nhưng chắc rằng với tất cả
chúng ta đó là một món quà vô giá trong cuộc đời mình.
Rồi cũng tình cờ, đọc trên trang blog Phạm Cao Hoàng, tôi thấy bài thơ “Khi Xem Ảnh Người Thợ Sửa Khóa”
(tặng Duyên) – anh lại nhắc đến tôi và “nghề” kiếm sống hằng ngày của tôi
sau 1975. Dù chỉ “ một thoáng nhớ nhau” thôi – nhưng tôi thật vô cùng hạnh phúc
vì đã được anh chia sẻ. Bài thơ chí tình như sau:
Duyên về quê Tùng chụp ảnh này
nói để nhớ anh Mang Viên Long
ôi nhà văn lẫy lừng ngồi sửa khóa
biết đâu anh bạn này cũng “ông Thầy”
về phía Long Thành sao bụi đỏ
bám trên tàng lá chắc xe qua
đường vào đâu như vùng kinh tế mới
làm bộ ghé qua sửa khóa đi Duyên
chắc người bạn kia sẽ cho là lạ lắm
và niềm vui không nói mấy cho vừa …
Virginia , January 6, 2015
Thỉnh
thoảng tôi vẫn thường gởi mail thăm anh. Lần nào cũng vậy, nhận được thư, là
anh hồi âm ngay. Một lần, tôi hỏi xin anh hai tranh để in phụ bản trong một tập
truyện, Anh gởi cho 2 bức “Ghế Đỏ” và “Khăn Tím”. Trong
một thư báo tin thay đổi địa chỉ Email, anh lại gởi cho đường links vào thư
viện tranh của Đinh Cường. Anh viết: “Long cứ vào xem và chọn nhé!”.
Gần đây, một ngừơi ban văn ở quê nhà muốn “hỏi xin” môt bức tranh của anh để
làm bìa cho tập truyện. Tôi gởi thư “xin ý” của anh. Anh hồi đáp ngay: “Long cứ
thay tôi gởi cho người bạn của Long nhé!”. Sự cởi mở, và nhiệt tình của anh –
một danh họa, dành cho anh em văn nghệ dầu chưa quen thân, thật rộng lớn!
Nhân
cách và tâm hồn ấy không những thể hiện qua hàng ngàn bức tranh mỹ thuật, trong
cách sống với tất cả, mà đã bày tỏ rõ ràng, chân thành qua những “trang thơ
nhật ký” của anh sau này…Một
hôm đọc thơ anh (đọc hoài), tôi cảm thấy không thể không “chia sẻ” cùng anh đôi
điều ngưỡng mộ, nên đã viết:
“Thơ
của Đinh Cường như “những trang nhật ký” ghi chép lại cảm nghĩ, kỷ niệm. sinh
hoạt đang trôi chảy từng ngày qua đời sống anh, nên rất thật và tự nhiên. Có
lúc đọc thơ anh, tôi nghĩ - anh làm thơ như thở. Bởi “cái thật & tự nhiên”
ấy, nên đọc thơ anh tôi rất thoải mái, say sưa, như được nghe anh trò chuyện.
Hết chuyện nầy, đến chuyện kia. Hết ngày nọ đến ngày khác. Bằng những lời có
khi thì thầm trầm lắng, có khi sôi nổi hào sảng, trẻ trung. Tôi nghĩ, chính nhờ
những phút giây bất chợt sống hết lòng với thơ, anh đã “tự làm mới” tâm hồn
mình, đời sống mình, cho những sáng tạo nghệ thuật qua những tranh vẽ sau
nầy…Sự hổ trợ “tương tác” giữa hội họa và thơ ca, cũng là một đặc điểm đáng ghi
nhận của thơ Đinh Cường…
Bài thơ “Vì sao đứng ngẩn ngơ khi
một đêm tối tháng mười một trở lại Đơn Dương” hay bài “Chiều mưa”, và nhiều bài thơ khác nữa, được anh chia sẻ
dường như hằng ngày trên trang phamcaohoang đã khiến tôi “mê” đọc thơ anh mỗi
sáng, để tìm hiểu thêm đời sống hiện tại của người nghệ sĩ mà một thời tôi đã
rất ngưỡng mộ - từ thập niên 60 của thế kỷ trước, cả thơ và hội họa…
Một lần về thăm lại nơi cũ - Đơn Dương, Đinh Cường
đã tâm sự (tặng Nguyễn Dương Quang & Nguyễn Sông Ba - ngày 17 tháng
4-2014):
“Vì
sao nhớ hoải về Đơn
Dương
vì
nơi ấy có phố rất
buồn
nơi
ấy có nhà bưu điện
nhỏ
gửi
bao nhiêu lá thư dễ thương”
Nghĩ về Đơn Dương, anh nhớ ngay đến “nhà bưu điện
nhỏ”/ “phố rất buồn”. Nghe anh nhắc đến “nhà bưu điện nhỏ”, cái thị trấn
miền cao đìu hiu, tôi bổng nhớ đến bao lần hăm hở “ra bưu điện” để gởi thư cho
bạn bè, hay “đánh gấp một cái điện tín” yêu thương, ở thị xã Tuy hòa yên vắng,
tươi mát, lồng lộng gió nồm khi tôi về dạy học ở đó! Đinh Cường chỉ “gợi lên”
một hình ảnh tầm thường, đơn giản là vậy, mà sao tôi cảm thấy quá đổi ngậm
ngùi?
“người
ra gởi ấy nay không còn nữa
còn
nghe những tiếng hát muôn
trùng
còn
đây xanh mướt rừng dương
xỉ
dưới
trăng mờ ôi trăng Đơn Dương.”
Người thường ghé bưu điện Đơn Dương để gởi những lá
thư thương nhớ kia, không ai khác là người bạn nhạc sĩ của anh - Trịnh Công
Sơn, một thời về dạy học ở Blao. vẫn thường ghé Đơn Dương gặp gỡ bè bạn. Ngày
trở lại thăm Đơn Dương của Đinh Cường, nhà bưu điện, rừng dương xỉ, ánh trăng
mờ (…) vẫn còn đó - nhưng, “người xưa” một thời gắn bó với cái thị trấn quạnh
hiu ấy, thì đã ra đi…Cuộc vô thường là thế, đâu cần nhìn đâu xa? Bức tranh
“rừng dương xỉ dưới trăng mờ Dơn Dương” là một bức phác thảo tuyệt vời!
“vì
sao cứ nhớ thời tuổi trẻ
tuổi
cuồng si say đắm không
ngờ
ví
dụ như người nhạc sĩ
ấy
chụm
tay che ánh nến viết lời ca”
Có lẽ không chỉ riêng Đinh Cường “cứ nhớ thời tuổi
trẻ”, mà tôi nghĩ - hầu hết chúng ta, đều có “căn bệnh” ấy! Căn bệnh không gây
tổn thương cho người, mà còn “làm sống lại” “tuổi cuồng si say đắm” rất cần
thiết cho đời sống hữu hạn xế chiều. Chi tiết “chụm
tay che ánh nến viết lời ca” chỉ có sự nhạy - cảm – quen - thuộc của một
họa sĩ dày dạn kinh nghiệm mới có thể nhìn thấy, ghi nhớ - sau bao nhiêu chục
năm về người bạn một thời “say đắm không ngờ” của mình! Bắt đầu từ thực tại,
thơ anh chìm đắm vào những hoài niệm sâu khuất một đời:
“ví
dụ người bạn ngồi bên
vẽ
khi
vượn kêu mới biết quá
khuya
đêm
hôm khuya khoắt hai người
bạn
co
ro nằm giường gỗ hẹp hai bên”
Bốn câu thơ là bốn hình ảnh đẹp, khó mờ phai trong
ký ức một thời tuổi trẻ của anh và bạn bè: “người bạn ngồi bên
vẽ”/ “vượn kêu mới biết quá khuya”/” hai người bạn”/” co ro nằm giường gỗ hẹp”- đã nhắc cho bao người nhớ lại dĩ vãng đã lùi
xa của đời mình, một thời sống hồn nhiên, êm đềm, say đắm như thế. Càng đọc thơ
Đinh Cường, càng nhân ra rõ một điều: Kho báu kỷ niệm sống của anh dày dặn qúa,
phong phú quá; bên cạnh một tâm hồn nhạy cảm rất tinh tế, sâu sắc; đang là “tư
lương” cho hành trình thơ vô cùng dồi dào, mới lạ của anh. Ví dụ, chỉ một ”Chiều
Mưa” (viết ngày 15 tháng 4/2014)
thôi, mà đã lưu lại biết bao điều xao xuyến:
“(…)chiều
mưa trên rừng hoa
cánh
bay về dưới
suối
chở
xác hoa di
đâu
uốn
quanh dòng suối lượn
nói
một lời gì đi
chiều
mưa buồn qúa lắm!”
Chú ý thấy trên mỗi bài thơ, Đinh Cường đều có đề
tặng một (hay hai, ba) người bạn thân thiết của anh, hiện còn sống đâu đó hay
đã mất; cho cuộc “trò chuyện” thầm lặng của mình. Sự cô đơn và tình thương mến,
đã thôi thúc anh ngồi vào máy, gõ những dòng thơ - như khơi dậy mạch nguồn của
kỷ niệm và tình thương yêu đang dào dạt, sôi nổi trong lòng…
“nói
một lời gì
đi
Chiều
mưa buồn quá lắm!”
Hôm
nay, anh Đinh Cường đã đi xa – chuyến đi xa cuối cùng cùa đời người, tôi không
thể đến viếng thăm anh, để tỏ lòng tri ân và ngưỡng mộ, xin được ghi lại đôi
điều, như thắp thêm một nén tâm hương gởi theo anh ngày hỏa tán…
Quê nhà An Nhơn, ngày đầu tháng Chạp Ất Mùi.
(Ngày 10 tháng 01.2016)
MANG VIÊN LONG
RA ĐI SAU NHỮNG NGÀY
NHÌN LÊN KỆ SÁCH
Nguyễn Âu Hồng
Phác thảo chân dung Nguyễn Âu Hồng
dinhcuong 2014
Kính viếng hương hồn anh Đinh Cường
Tối thứ năm không có Trăng
To.
Sau
mấy đợt gió mạnh và mưa lớn gây ngập lụt
Rồi tuyết rơi kèm mưa đá
Trời bỗng quang không một gợn mây,
nền trời xanh thắm.
Bầu trời ấy,
tối thứ năm, ngày 7 tháng 1 năm 2016
Đã đón nghệ sĩ Đinh Cường
Đón Một vì sao rơi vào bất tận.
Rồi đây,
mỗi khi nhớ về Đơn Dương
Làm sao quên Những trái su xanh với
con bò đang ngủ.
Nhớ về Đà Lạt,
làm sao quên
Đôi má ửng hồng áo len xanh
Nụ hôn đầu giấu sau cành hoa
mimosa
Cuối ngày,
Lầm lũi bước,
đếm chiều tà không hết.
Rồi đêm về,
Một người đã nhiều đêm mất ngủ
Thấy đêm rọi suốt bóng trăng tà.
Gần đây thôi,
anh còn khao khát,
Tôi sẽ vẽ tiếp một màu hoa rực rỡ
Không quên ánh trăng rọi suốt hồn mình.
Mới hôm chủ nhật,
ngày 3 tháng1, anh còn viết Nhìn lên kệ sách
5
Cho
tôi xin một tiếng gào-Picasso.
Lẽ nào
“Tiếng Gào Guernica”
gây thổn thức trái tim nhân loại,
là câu thơ cuối đời của một bậc tài hoa kiệt xuất.
Cuối
cùng, tôi xin mượn nhóm từ anh viết về tranh Modigliani để tặng
lại anh, tặng lại “tấm lòng thật thà với nghệ thuật” vì những tác phẩm
từ “tấm lòng” tài hoa kiệt xuất ấy, cả tranh, cả thơ,
cả văn xuôi đều “có thể sờ mó đến tận miền xa xôi của xúc
cảm,”“sờ mó” một cách lặng lẽ, khởi từ nửa thế kỷ trước,
liên tục được bồi đắp cho đến ngày nay và, biết đâu sẽ còn tiếp tục truyền
động đến nửa thế kỷ sau, mấy thế kỷ sau…
Nguyễn Âu Hồng
Oregon, January 8, 2016
BÓNG TƯỢNG
Cái Trọng Ty
Tập thơ đầu tay của Cái Trọng Ty
Bìa Đinh Cường
sầu ngạn ngữ
vẽ
gam màu xanh bóng tượng
cõi
đi về
chân
tuyết trắng trùng khơi
đời
lưu vong
tảng
núi mờ biêng biếc
họa
tiết của người
đông
tây cô tịch
nhớ
thương người
biết
bao người thương nhớ mãi
Họa
sĩ Đinh Cường
vóc
dáng tầm cao
góc
quán cà phê osteria của Raf Sorbi
buổi
sáng Starbucks
sương
khói bàng hoàng
sự
nghiệp lẫy lừng
Anh
gửi lại cho đời
Kim
cương bất toại
ôi
một người độ lượng
Nghệ
sĩ tài hoa
đời
trân quý Anh
như
trân quý trái tim mình
Anh
vào lịch sử cửa văn thơ hội họa
Cái Trọng Ty
January
8, 1016
ĐINH CƯỜNG – VĨNH VIỄN
ĐI VÀO CÕI TẠO HÌNH
Đỗ Xuân Tê
TRỜI VÀ ĐẤT
Sơn dầu dinhcuong
Chuyện gì chờ, rồi cũng có
lúc phải tới. Biết vậy nhưng sự ra đi của Đinh Cường vẫn là một sự bàng hoàng đối
với tôi, một bạn văn mà những năm gần đây anh coi tôi ‘xem như đã thân nhau từ lâu. Mong có dịp được gặp anh’ như thủ bút
ĐC viết cho tôi nhân tặng tác phẩm mới nhất của anh, Đi Vào Cõi Tạo Hình, xuất
bản mới đây.
Lúc sống viết về Đinh Cường
đã khó, khó vì anh vốn khiêm tốn ít muốn ai viết về mình, càng khó khi phác họa
chân dung một nghệ sĩ lớn mà cuộc đời đa dạng và sự nghiệp đồ sộ vốn đan quyện
như bóng với hình, như tranh với thơ, như gia đình và bạn bè, dù trong hoàn cảnh
nào trong suốt nửa thế kỷ vẫn lấy gia đình làm ‘chỗ dựa’ và bạn bè làm ‘niềm
vui’. Cũng may là tôi đã có dịp viết về anh trong tư cách một người ái mộ và tản
văn ‘Những người phụ nữ qua tranh Đinh Cường’
được anh trân trọng và post trên Blog Nghệ thuật tạo hình của riêng anh.
Vài năm trở lại đây, tôi
có dịp theo dõi nhiều sáng tác của Đinh Cường, viết dưới hình thức những đoạn ghi
bằng thơ mang tính ký sự, mang niềm tự sự, đặc biệt trong những ngày anh rong
chơi đó đây. Cho đến khi anh lâm bệnh thì hầu như tôi không bỏ sót một bài nào
trên Blog PCH nơi anh mượn làm chỗ trao đổi cho văn bút giống như Starbucks nơi
anh ngồi hàng ngày làm chốn giao lưu.
Tôi đọc để biết bệnh tình
của anh, để khâm phục sức chịu đựng của anh,
để suy niệm về một số triết lý nhân sinh nảy sinh ngẫu hứng bằng con mắt
tâm linh thường chỉ bắt gặp ở những nghệ sĩ bậc thầy khi biết mình đang đi
trong trũng bóng chết.
Anh chịu đi vào chemo, chấp
nhận những ‘giọt buồn’ (anh êm ái thầm gọi) dù nó công phá làm tiều tụy thân
xác anh nhưng không hề sa sút nét đôn hậu của nụ cười mà anh luôn biểu lộ trong
mỗi lần họp mặt, đãi đằng, đón đưa, dù khuya lạnh, mưa bay, tuyết rơi … trong
studio, bên ngôi nhà bạn, ngoài tiệm ăn, nơi góc phố, khách sạn, sân bay, mà bất
cứ ai lâm vào cảnh này đều muốn xuôi tay, tránh né, coi như gánh nặng khi phải
gặp và tiếp cận sự quan tâm thăm hỏi của bạn bè, người thân.
Tôi cũng nhớ có lần bày tỏ
sự khâm phục sức chịu đựng cùng tinh thần lạc quan của anh, tôi đã viết một thư
riêng kèm theo cuốn sách tôi mua tặng anh (liên quan đến lãnh vực nghệ thuật tạo
hình của một thời Sàigòn vang bóng) trong đó có mấy dòng khích lệ,
Mây
mù rồi sẽ tan
Mọi
chuyện rồi sẽ qua
Sống
lạc quan như anh
Trên
đời này rất hiếm
Và chân tình chúc anh cố sức
vượt cạn, đừng quên bên anh còn có gia đình làm chỗ dựa, bạn bè làm niềm vui.
Người nghệ sĩ dường như phấn chấn, hồi âm bằng một thiệp hồng màu hoa lựu, đầy ắp
những con chữ bên trong, vừa cám ơn, thích thú vì cuốn sách, vừa có câu,
Cám
ơn anh. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Mây mù rồi tan biến.
Tôi
cũng cố gắng lạc quan vẽ và viết ngắn cho vui.
Thế rồi sau những phút ‘Tôi về đứng ngẩn ngơ’ tiễn bạn ra về,
anh lại thu mình trong studio tiếp tục gởi gấm tâm sự mình qua những bài viết
ngắn, qua những tranh vẽ dở dang, mà loạt bài gồm 5 ‘Bài nhìn lên kệ sách’ được sáng tác trong hơi thở cuối như một lời
âm thầm chia tay.
Cũng tình cờ khi viết về
anh, tôi lại bắt gặp dữ liệu trong laptop, sực nhớ có đoạn phác thảo vài cảm nhận
nhân đọc tác phẩm cuối cùng của anh,
Cái
lạ lùng là người họa sĩ ở đường Natick đã hơn 50 năm gắn bó với tranh lại cho
xuất bản hai tác phẩm bằng Thơ (*) trước khi ra mắt cuốn sách thuộc phạm trù sở
trường của anh nhằm giới thiệu với giới hâm mộ xa gần cái nhìn toàn cảnh của
Đinh Cường về bối cảnh
nghệ thuật tạo hình của Việt nam trong chiều dài lịch sử nửa đầu thế kỷ trước.
Sách
mới Đi vào cõi tạo hình xuất bản mới đây đã tỏ lộ cho độc giả bút pháp của Đinh
Cường bằng tâm tình và trải nghiệm qua ngôn ngữ của văn dưới lăng kính của thơ
anh sẽ đưa những người yêu tranh và tượng, hiểu thêm về con người và công trình
sáng tạo của một số nghệ sĩ bậc thầy tiêu biểu cho nghệ thuật tạo hình của Việt
nam, đặc biệt trong giai đoạn đất nước đi vào những cơn xoáy của lịch sử.
Đây
mới chỉ là phần đầu của công trình tổng thể nhằm giới thiệu 16 khuôn mặt tiền bối.
Phần sau mới viết về anh, thế hệ cùng thời với anh.
…..
Tất
nhiên, nhìn lại và giới thiệu cả một quá trình nghệ thuật trải dài cả thế kỷ,
dù cô đọng cách mấy cũng không thể gói gọn trong vài ba tập với trên dưới nửa
ngàn trang sách, nhưng chủ đích của Đinh Cuờng không nhằm phê bình và đánh giá
mà trong tư thế một nghệ sĩ tạo hình vừa sáng tác, vừa truyền dạy, vừa triển lãm, vừa sưu tập, vừa đi
đây đi đó cả vòng trái đất - anh đủ sức làm việc này - nhưng anh chỉ khiêm tốn
góp nhặt, gạn lọc bước đầu đưa những người chưa hiểu nhiều về thế giới tạo hình
nói chung, Việt nam nói riêng có được
cách nhìn và tiếp cận vừa đơn giản vừa thích thú một phạm trù nghệ thuật tưởng
rằng trừu tượng, khó hiểu nhưng lại rất đỗi sinh động, cụ thể, đặc biệt qua
ngòi bút dẫn dắt của Đinh Cường.
Cái
lạ cũng ở chỗ tác giả không đi vào lý thuyết lý giải cầu kỳ, nhưng lấy con người,
lấy văn hóa, quê hương, đất nước, lấy thời đại đang sống đã sống …lấy tâm tình,
xúc cảm qua giao lưu quen biết, tình bạn, tình thầy, đồng môn, đồng nghiệp, được
thể hiện qua cung cách đối xử hiếm thấy với
những người nghệ sĩ tiền bối và cùng thời với anh.
Bây giờ anh lại đột ngột
ra đi, bỏ dở công trình ra mắt tác phẩm nối tiếp. Độc giả và những người yêu
tranh muốn biết nhiều về anh, muốn đọc anh viết về anh, sẽ nuối tiếc về điều này.
Riêng tôi, vừa được anh ‘dẫn đưa vào cõi tạo hình’ thì anh lại bỏ anh em bỏ bạn
bè bỏ người thân ‘vĩnh viễn đi vào cõi tạo hình’, một phạm trù nghệ thuật anh
luôn đam mê trăn trở và sống cho đến hơi thở cuối.
Chúc anh lên đường bình
an, giữ mãi nụ cười ĐC (chữ của Elena
Truong), có dịp nhìn lên kệ sách ghé đọc những dòng tâm tình của những người
yêu anh, yêu tranh và thơ anh, đã viết về anh.
đỗxuântê
California - Jan
9, 2015
(*) Cào lá ngoài sân đêm & Tôi về đứng ngẩn ngơ
PAIN,
PAINTER, PAINTINGS…
ĐINH CƯỜNG - NGÀY HÓA TRỊ
Đỗ Hồng Ngọc
CHÂN DUNG ĐINH CƯỜNG
Đỗ Hồng Ngọc ghi nhanh
Bày tỏ về hội họa, Đinh Cường
cho biết:
"Tôi đã vẽ trong mọi
hoàn cảnh, nơi chốn. Không biết để làm gì. Có lúc gần như tuyệt vọng, đôi khi
thấy mình được cứu rỗi. Và tôi lại tiếp tục vẽ, tiếp tục suy nghiệm".
Huỳnh Hữu Uỷ nhận định:
"Đinh Cường đã dựng nên
một vũ trụ đầy chất thơ, kết hợp rung cảm với bút pháp độc đáo của một tư duy
riêng biệt. Ở đây, âm hưởng của màu sắc, bố cục của đường nét là phương tiện
phô diễn tính cách độc đáo của một tư tưởng nhiều chiều sâu, phản ánh nhiều
hình bóng của đời sống và thời đại."
"Không rực rỡ, không
lạc điệu, một chất màu ủ và quánh mà vẫn nhẹ nhàng và reo ca như vàng kim. Một
thứ dạ kim với bao nhiêu hào quang quay trở vào bên trong”.
Pain,
Painter, Paintings…
Bean
nhà thờ Đức Bà
Nguyễn
Quốc Thái báo tin vui
tháng
ba Đinh Cường về
mà
mắt như ứa lệ…
Thân
Trọng Minh thầy thuốc
lắc
đầu sợ khó qua
con
trăng này, không chắc
cơn
đau đã dập vùi…
Ngô
Thế Vinh tìm kiếm
một
pain specialist
cho
một người painter
suốt
đời tìm cái đẹp…
Lữ
Quỳnh run tay gõ
Đinh
Cường đã lên đường
nhắn
tin qua lời gió
cho
bạn bè muôn phương…
Sáng
nay gặp Nguyễn Quang Chơn
Ôm
nhau không lời nói
Mà
sao cứ nghẹn ngào…
(Saigon, 9.01.2016)
Đinh Cường – ngày hóa trị
(gởi Nguyệt Mai)
Lúc này còn làm gì hơn là
im lặng.
Đinh Cường đã vào cõi tịnh độ, đã giải thoát.
Anh nghĩ đến cơn đau của Đinh Cường
Pain, Painter, Paintings… và gì nữa?
Đinh Cường đã vào cõi tịnh độ, đã giải thoát.
Anh nghĩ đến cơn đau của Đinh Cường
Pain, Painter, Paintings… và gì nữa?
Đã lâu, anh Ngọc có nguệch
ngoặc một bức Đinh Cường “ngày hóa trị”.
Đinh Cường bảo rất thích.
Nhưng anh Ngọc không dám chia sẻ cùng ai.
Nay gởi đến các bạn thân tưởng nhớ Đinh Cường “đáo bỉ ngạn”.
Gate, Gate, Paragate, Parasamgate, Bodhi… Svaha!
Nhưng anh Ngọc không dám chia sẻ cùng ai.
Nay gởi đến các bạn thân tưởng nhớ Đinh Cường “đáo bỉ ngạn”.
Gate, Gate, Paragate, Parasamgate, Bodhi… Svaha!
Đỗ Hồng Ngọc
ĐINH
CƯỜNG,
NGƯỜI
ANH, NGƯỜI BẠN LỚN
Nguyễn
Quang Chơn
Chân
dung Nguyễn Quang Chơn
dinhcuong - June 2015
Với
tôi, anh là người anh kính. Đương nhiên vì anh lớn hơn tôi cả chục tuổi. Anh lại
là một người nổi tiếng, là tượng đài của nghệ thuật hội hoạ Việt Nam. Anh còn
là anh vì anh hay điện thoại, gởi sách, chăm sóc tinh thần cho Dũng, con trai
tôi, và gần ngày đi xa, Noel 2015, anh còn gởi quà Christmas cho các con tôi.
Anh là anh vì anh hay góp ý cho tôi về cuộc sống, động viên tôi trong cuộc
tập tành chữ nghĩa, sắc màu...
Anh
còn là người bạn vì anh và tôi cùng hoà một nhịp thở của cuộc sống thường hằng,
trao đổi những vui buồn, men cay cuộc đời. Anh là bạn vì anh luôn sẻ chia với
tôi những bè bạn anh, những bằng hữu thân quí...Ở đâu, gặp ai, anh cũng giới
thiệu tôi như một người bạn thân, và anh cười vui, hãnh diện, khi thấy tôi hoà
nhập với mọi người...
Anh
là bạn bởi chính anh chứ không ai khác đã giúp tôi gia nhập làng văn chương chữ
nghĩa. Khi quen anh, anh bảo mình thấy Chơn làm thơ hay sao không gởi đăng báo
cho vui. Tôi vốn biết mình. Những bài thơ mộc mạc chỉ viết cho những người
thân, viết rồi quên luôn. Có để ý gì đâu....
Rồi
một đêm Noel xa xứ, với cái lạnh mịt mùng Cali, tôi một mình uống rượu và viết
bài thơ gởi anh. Ngày hôm sau tôi thấy bài của mình được post lên trên Văn Chương
Việt của anh Nguyễn Hoà, ký tên Đinh Cường. Anh phải gởi mail đính chánh tác giả
Nguyễn Quang Chơn. Bởi ban biên tập có biết Nguyễn Quang Chơn là ai đâu. Họ cứ
tưởng Đinh Cường đánh máy nhầm tên. Và từ đó bài vở tôi cũng được lưu trên đó,
nhiều bè bạn ghé thăm!..
Từ
lâu tôi thích vẽ và chỉ vẽ chân dung, và thường chỉ vẽ khi men say chuếnh
choáng... Khi chưa biết nhau, anh đã chọn một bức ký hoạ tôi vẽ hoạ sĩ Phan Ngọc
Minh cho một bài viết xuân của anh gởi báo Sài Gòn Tiếp Thị năm 2010. Và khi
quen, anh luôn động viên tôi vẽ. Anh bảo ngày xưa Sơn cũng vậy, khi say vẽ rất
xuất thần, Chơn cứ vẽ, đừng ngại, đâu có hoạ sĩ nào cũng vẽ chân dung được
đâu.. Và rồi ở đâu, gặp ai, anh cũng đưa tôi giấy bút, giới thiệu, Chơn sketch
hay lắm, vậy là tôi phải vẽ. Vẽ mãi vẽ riết quen tay, tôi đã vẽ cùng anh bất cứ
đâu, bất cứ giấy bút gì, thậm chí chấm ngón tay lên màu để vẽ, và đến chừ,
không cần hơi men chuếnh choáng cũng vẽ...
Anh
Đinh Cường rất say mê cuộc sống này. Anh hay chỉ cho tôi những cái đẹp trong bạn
bè, trong không gian chung quanh. Những núi rừng Đà Lạt. Những trầm mặc xứ Huế.
Những chiều gió sông Hàn. Những ngày tuyết rơi miền Đông Bắc Mỹ... qua những bức
tranh anh vẽ và gởi cho xem...
Tôi
hay bi quan về cuộc tử sinh. Và chính anh hay nhẹ nhàng gởi cho tôi những thư kể
về cuộc vui với bạn bè. Kể và khen những lần gặp Dũng, khen MT, như để
lay thức tôi về sự tồn tại và sự cần sống trên cõi đời này. Anh là thế. Ít nói,
tôn trọng suy nghĩ người khác và xem tôi như một người bạn bằng những góp ý rất
riêng...
Anh
có một tình yêu mãnh liệt với cuộc sống này. Cuối năm 2011, khi đang dùng cơm tối
nhà một người bạn luật sư, anh gục xuống bàn, phải nhờ trực thăng cấp cứu anh
vào bệnh viện, khoan sọ não lấy cục máu bầm. Vậy mà tháng 11.2013 anh lại về
bày tranh ở Huế - Đà Lạt - Sài Gòn. Tôi lo cho sức khoẻ anh, rủ anh Bửu Ý cùng
đi theo anh để hỗ trợ khi cần và để chuyện trò cho anh thư giãn. Anh vẫn khoẻ
trong những cuộc tiếp xúc tất bật, những bạn bè miên man, những chuyến đi dài
thăm Nguyễn Đức Sơn, thăm Dran... Với anh, được đi, được sống, được gặp nhiều
người, được hít thở không gian của một thời tuổi trẻ là niềm vui, là sức khoẻ,
là động lực sống trong anh.
Chia
tay, anh hẹn tháng 4. 2015 sẽ về bày tranh ở Cổ Viện Chàm Đà Nẵng. Cuối năm
2014, anh email cho tôi bảo đang tập trung vẽ, đang gần xong một bức trung tâm
kích thước lớn, rất Chăm, rất đẹp. Anh nhờ tôi lo tổ chức phòng tranh. Anh Thắng,
Giám Đốc Cổ Viện Chàm rất vui mừng và bảo anh Đinh Cường có thể bày tranh cả
tháng nơi đây cũng được. Báo cho anh, anh rất vui... Nhưng rồi một bệnh trọng lại
đến. Sức khoẻ anh yếu dần. Phải chemo mỗi tuần vào thứ sáu. Thuốc độc chuyền
vào người với những mệt mỏi đớn đau. Tôi xót cho anh, gởi anh những toa thuốc Bắc,
thuốc Nam mà vài người thân đã dùng tốt thay chemo. Anh không dùng và vẫn theo
tây y bác sĩ bởi anh vốn tính kỷ luật và ngăn nắp. Vào studio anh mới thấy. Tất
cả mọi thứ đều đâu vào đây, trật tự đàng hoàng. Đâu có phải đã nghệ sĩ là vung
vãi tứ tung! Thời gian này anh vẫn tiếp bạn bè. Nằm nhìn những giọt thuốc rơi
vào người, anh vẫn viết những lời ghi cho bạn. Anh bình thản đón nhận và vẫn
yêu cuộc đời tha thiết, như bứt lên trên những lo lắng nghĩ suy... Như anh Ngô
Thế Vinh đã viết về anh: một Đinh Cường đốn ngộ...
Tháng
6 anh đón anh Lữ Quỳnh và tôi. Tháng 11 anh đón bạn bè bằng hữu khắp nơi. Việt
Nam, Mỹ, Ý, Hoa Kỳ về Virginia hội tụ nhân kỷ niệm ngày thành lập trường Quốc Học
Huế. Tháng 12 anh yếu hơn. Không nghe phone. Ít trả lời thư. Hình ảnh cuối cùng
và có lẽ bức tranh cuối cùng gởi tôi, anh vẽ chân dung trên tờ giấy tôi viết gởi
cho anh mấy chiếc áo ấm, với dòng chữ cám ơn Nguyễn Quang Chơn, ngày 31/12/15.
Rồi anh mệt, không đi lại được. Nằm trên giường nhìn lên kệ sách. Anh viết những
bài thơ nhìn lên kệ sách 1,2,3... Đến bài thứ 5 ngày 3 tháng 1.2016 thì anh
không viết nữa, sau khi ghi tặng Bửu Chỉ bài thơ cuối cùng, khi nhìn bức hình
Picasso và muốn một tiếng gào: Picasso! Sau đó anh mê, phải được đưa vào bệnh
viện Fairfax chăm sóc. Và hai ngày sau, lúc 9:41 ngày 7/1/16 anh vĩnh viễn
ra đi. Vĩnh biệt cõi đời. Để lại cho chúng tôi một khoảng trống mênh mông...
Anh
Đinh Cường, vậy là em đã mất anh rồi, một người anh, một người bạn lớn...
Anh
Đinh Cường ơi, em không còn trẻ nữa, bước đường em đi tiếp không còn dài, sao
hôm nay thấy bước chân mình chống chếnh, hoang mang...
January
9, 2016
Nguyễn
Quang Chơn
Thương
nhớ hoạ sĩ Đinh Cường
Nguyễn
Quang Chơn – Đinh Cường
Ảnh
PCH – Virginia, 16.6.2015
MÀU
XANH ĐINH CƯỜNG
Khuất
Đẩu
Chân dung Khuất Đẩu
Dinhcuong 2014
hai giờ sáng, Lữ Quỳnh báo
tin
anh đã đi vào cõi vô cùng!
cõi mà Trang tử bảo ta
thấy xanh xanh ấy
chỉ vì nó bao la sâu thẳm
cũng có thể gọi đó là cõi
mộng
nơi anh thường lạc bước lãng
du
đó cũng là màu xanh trong
tranh anh
màu của Dran, Đà Lạt
màu của một buổi chiều
cùng đứng với Trịnh Công
Sơn
nhìn những ngọn lau trắng
la đà trên ngọn đồi tím biếc
giờ là lúc thắp lên một
điếu thuốc
không để hút mà để nhớ anh
nhớ cái dáng liu xiu đi
xuống con dốc
sâu hút ngõ vào điền trang
Thân Trọng
nơi anh không cào lá ngoài
vườn khuya
mà cùng bạn bè ngồi bên
đống lửa
ăn một củ khoai lang lùi
thơm nóng
hồn nhiên như trẻ lên năm
anh, người thi sĩ đã viết
những bài thơ bằng sắc màu
và những ghi chép bằng thơ
ngộ nghĩnh
một chút gì đó của Bùi
Giáng
một chút gì đó của Trịnh
Công Sơn
và rất nhiều rất nhiều
là của Trang Tử
anh, một đạo sĩ sống giữa
đời thường
một đạo sĩ rất thong dong
mà huyền hoặc
không làm dáng
không ồn ào
không rao giảng thế này
thế nọ
sống rất xanh như lá biếc trên
cành
đẹp thay cuộc đời anh
xanh miên man một màu xanh
kỷ niệm
xanh của tình nghĩa phu
thê
xanh của tình bằng hữu
xanh của một bậc tài hoa
xanh vậy đó, nhưng đến lúc
cũng phải đi thôi!
ừ thì đi, tôi vẫn thấy
trên môi anh
chúm chím một nụ cười
cũng rất xanh.
January 10, 2016
Khuất
Đẩu
PHỐ MÙA ĐÔNG
Sơn dầu Đinh Cường
KHÔNG
CÒN
Nguyễn
Quang
Phác
thảo chân dung Nguyễn Quang
Mực
đen trên giấy napkin
dinhcuong
Không
còn gói quà sang trọng dưới gốc cây thông mỗi mùa giáng sinh
Không
còn nụ cười rất hóm và đôi mắt rất sáng sau đôi mắt kiếng gọng tròn John Lennon
Không
còn một thời Hiện Sinh, một thời Hippy, một thời pipe Dunhill, cà vạt lụa … đỏm
đáng
Không
còn buổi trưa lê la ở Le Chat Noir, ly rượu đỏ song sánh mùa thu DC nắngvàng ấm
áp
Không
còn buổi chiều dầm mưa ở New York, ghé qua MOMA, tần ngần trước những đóa
lilies, nhát cọ Monet tưởng còn ướt sau cơn mưa miền Nam nước Pháp
Không
còn một tín đồ của impressionism thẫn thờ dưới tác phẩm Rodin lừng lững tượng
đài Balzac
Không
còn mùa Xuân lê la Paris, café vỉa hè Champs-Élysées
chân dài, váy ngắn
Không còn lê bước Sacre-Coeur đồi Montmartre, bờ sông Seine với các hàng sách, thì thầm với Baudelaire,
Simone de Beauvoir
Không còn qua Brussels ghé thăm
người em gái
Không còn đi Salt Lake, giống như
về với quê hương …
Không còn mùa hè George Town, bá
tước tay lái lụa và những lẳng hoa nghiêng nghiêng trong gió ở đường M
Không còn mùa Thu lá vàng rơi sau
rừng, tìm một quán quen, ngồi chờ người bạn cũ…
Đi tìm tí thơ Louisiana ở Bayou,
café và Beignets … ngồi nhớ tiếng kèn Louis Amstrong …
Không còn mùa Đông, những khúc củi
khô tí tách trong lò sưởi, chai rượu từ Trader Joe’s, fromage từ Paris và bạn
bè quây quanh …
Không còn về Sài Gòn, tưởng mình
tuổi hai mươi phơi phới, café Highland, cơm thố chợ Cũ …
Không còn đi Đà Lạt sương mù, ghé
qua Trạm Hành, ngồi chờ tiếng còi tàu, tưởng còn bạn bè tự năm xưa
Không
còn người đàn ông chậm bước trong khu rừng Natick, rồi trầm ngâm bên cái coffee
of the day, buổi sáng Starbucks.
Mùa
Đông này, lạnh buốt anh Đinh Cường ơi!
Nguyễn Quang
Virginia 10, 2016
Đinh Cường – Nguyễn Quang – Nguyễn Mạnh Hùng
Paris, April 2009
MỘT BỨC
TRANH CHƯA CÓ TỰA
N g u y ê n M i n h
Phác thảo chân
dung Nguyên Minh
dinhcuong
Mấy
ngày nay, không hiểu sao lòng tôi cứ bồn chồn, lo lắng. Sáng dậy sớm việc đầu
tiên là mở máy vào trang Blog Phạm Cao Hoàng xem có thơ đăng của Đinh Cường
chưa. Đây rồi. Nhìn trên kệ sách một. Nhìn trên kệ sách hai. Rồi ba. Rồi bốn.
Rồi năm vẫn xuất hiện đều đều mỗi ngày. Bỗng tắt. Lữ Quỳnh báo tin: tình hình
sức khỏe Đinh Cường hiện giờ rất xấu, các bạn đừng gọi điện thoại cho Đinh
Cường, nhà không có ai bắt máy. Như một thông tin báo động. Liên tiếp các bạn
khác như Nguyễn Xuân Thiệp, Nguyệt Mai, Duyên gởi email cho bạn bè cùng nhau
đọc kinh cầu nguyện cho Đinh Cường thoát
cơn hoạn nạn.
MỘT CHUYẾN ĐI LỠ
S o
n g T h a o
Phác thảo chân dung Song Thao
dinhcuong 2012
Chuyến
đi lỡ vì cái tính buông thả của những người viết văn làm thơ. Một ngày tháng
10, gặp Hồ Đình Nghiêm, rủ nhau qua DC thăm Đinh Cường. Về nhà mail rủ thêm Hoàng Xuân Sơn. Định sẽ lái
xe để được tự do khi đi đường cũng như qua bên đó. Trời trở lạnh. Trận tuyết đầu
mùa đổ xuống. Cái ngại ngùng cũng đổ xuống. Lui lại một bước, rủ nhau đi xe đò
vậy. Trời lạnh làm con người co ro. Thôi để đến mùa xuân cho nắng ráo. Vậy là lỡ
chuyến đi. Không còn vớt kịp nữa.Đinh Cường không thể đợi tới mùa xuân. Anh chẳng
chờ được mấy tên bạn chuyên tính nhiều hơn làm. Ơi ới phôn nhau. Ân hận biết chừng
nào. Thôi đành vậy. Biết tạ tội với ai? Hoàng Xuân Sơn nhìn lên trời:
Tới kệ sách thứ 5 thì mắt
chiều đã mỏi sương khuya
đã trắng
chìm hồn bướm đã mê vào
đêm
tuyết lú. Thế rồi đã trễ
cái
hẹn sang thăm anh cùng
Song Thao
Hồ Đình Nghiêm cái lạnh khắc
nghiệt
mùa đông bắc mỹ đã làm nhụt
khí thế đường xa mắt mờ của
kẻ muôn đời nhỡ hẹn đời là
những cuộc hẹn lần lữa
không cùng
cho tới khi không còn hẹn
được
nữa thì luyến tiếc ngẩn
ngơ ân
hận đời đời xiêu hình đổ bong
Hồ
Đình Nghiêm vội lấy vé máy bay qua tiễn ông anh rể. Tôi chỉ nhắn được lời xin lỗi
với chị Nhung. Chắc Đinh Cường sẽ hiểu cho mấy tên bạn. Vì anh rất đầy đặn với
bạn bè.
VĨNH BIỆT ĐINH CƯỜNG
D u y ê n
Phác thảo chân dung Duyên
dinhcuong
làm
sao nói lời vĩnh biệt
khi
trong đời sống này
vẫn
là anh. hiện hữu,
sáng
Cali có con chim xanh
về
ca hát, có phải là anh?
và
những nụ hoa chờ đợi. khai mùa.
làm
sao nói lời vĩnh biệt.
đến,
một
trái tim độ lượng. yêu người
gia
đình, bạn bè, cả thế gian.
anh
vẽ cuộc đời.
cuộc
đời vẽ lại anh.
một
bức tranh. tuyệt diệu.
mãi
mãi trong tim mỗi người.
thấp
thoáng màu vàng anh yêu thích.
chúa
về trên cây thánh giá.
cho
người. đời. đời, hạnh phúc.
nước
mắt vẫn rơi...
làm
sao. tôi nói lời vĩnh biêt?
duyên
January
10, 2016
Chân dung Đinh Cường
Duyên vẽ - 16.6.2015
TRĂNG. CÓ PHẢI TRĂNG?
d u y ê n
PHẬT CHỈ TRĂNG
Sơn dầu trên giấy 18 x 18 in
dinhcuong
chiều
phi trường.
buồn tênh.
những ngọn đèn sắp tỏ.
lấp lánh.
mắt bạn bè,
mừng vui khi gặp gỡ
sao có hạt lệ, rơi.
những vòng khăn. quấn vội.
qua khung cửa.
chiều nay, trời rất xám.
có vầng trăng. mỏng.
khuất nơi nao?
buồn tênh.
những ngọn đèn sắp tỏ.
lấp lánh.
mắt bạn bè,
mừng vui khi gặp gỡ
sao có hạt lệ, rơi.
những vòng khăn. quấn vội.
qua khung cửa.
chiều nay, trời rất xám.
có vầng trăng. mỏng.
khuất nơi nao?
những
ánh đèn,
lấp lánh. sao đêm.
họp thành chùm. sao, thân ái.
về sum vầy.
cùng vầng trăng. đêm nay.
lấp lánh. sao đêm.
họp thành chùm. sao, thân ái.
về sum vầy.
cùng vầng trăng. đêm nay.
bạn
bè gần xa,
nhiều thương nhớ…
kỷ niệm đầy. buồn có? hay vui?
kể cho nhau nghe.
những điều. chưa nói,
lời nghẹn ngào.
tiếng nói. hư hao.
nhiều thương nhớ…
kỷ niệm đầy. buồn có? hay vui?
kể cho nhau nghe.
những điều. chưa nói,
lời nghẹn ngào.
tiếng nói. hư hao.
những
vần thơ, còn ướt mực.
nói gì đây.
dòng nhạc đậm đà. tình.
có tiếng đàn. rộn rã.
ly vang đỏ, mừng nhau.
sao một người… không đến?
nói gì đây.
dòng nhạc đậm đà. tình.
có tiếng đàn. rộn rã.
ly vang đỏ, mừng nhau.
sao một người… không đến?
trăng
chợt về bên cửa.
lơ lửng bay… Chagall.
đeo bên cánh phi cơ.
ngộ nghĩnh. dễ thương chưa.
mầu trăng. trong. buồn quá.
lơ lửng bay… Chagall.
đeo bên cánh phi cơ.
ngộ nghĩnh. dễ thương chưa.
mầu trăng. trong. buồn quá.
trăng
treo… một đoạn đời.
chợt. ngưng.
ở lại thôi.
lui dần vào bóng tối.
bỏ không gian. mịt mù.
gia đình còn ngơ ngác.
bè bạn. ngồi với ai.
chợt. ngưng.
ở lại thôi.
lui dần vào bóng tối.
bỏ không gian. mịt mù.
gia đình còn ngơ ngác.
bè bạn. ngồi với ai.
trăng
lơ lửng. trăng treo.
chỉ trăng. có phải trăng?
chỉ trăng. có phải trăng?
duyên
đêm 1.13.2016.
DCA airport
đêm 1.13.2016.
DCA airport
tưởng
nhớ anh Đinh Cường. ngày cuối, tiễn đưa anh về cõi vô cùng.
chân thành phân ưu cùng chị Nhung, các cháu và gia đình.
chân thành phân ưu cùng chị Nhung, các cháu và gia đình.
Lữ
Quỳnh – Duyên – Đinh Cường – Tùng – Nguyễn Quang Chơn
T r a n g đ
ặ c b i ệ t
VĨNH BIỆT ĐINH CƯỜNG
P h ầ n 1 |