Rợp
bóng mát đường Coolidge - Ảnh PCH – May 7 , 2017
rồi
những đêm ngồi ngó tường không
nên
chi gió thổi không cần đóng
ô
cửa vườn sao quá mịt mù
nàng
có phải hơi sương đầu rú
mù
mịt đời nhau chẳng lối ra
đêm
dài quá _dài lê giấc ngũ
ôi
thiên thu kêu một tiếng trời
thà
chết nửa đời_đi giữa đao binh
hạnh
phúc ư tên bay đạn lạc
ta
cô đơn quá trong nhà trống
vẳng
tiếng thời gian đi
trên
chiếc trục đồng hồ
buông
tiếng một thúc hồn ta đau đớn
nghe
gió đổi mùa
phế
tận ruột gan
gió
mùa new jersey
chiếc
lá đã thiên di
nhựa
đời khô héo
cô
đơn một mình làm sao ta đi hết
anh
sợ em một mình trong nursing home
ngôi
nhà ở ngõ coolidge
bàn
tay chị vẽ vòng hoa hạnh phúc
sao
khép vội hỡi người tri kỷ
hoa
vẫn nở bên thềm sao xơ xác
đang
mùa xuân_lạnh lắm trời đông
bóng
dáng cô đơn
buồn
thảm đợi chờ
ngày
hai buổi vào đây chăm bón vợ
tháng
cùng năm
nhìn
quanh bức tường định mệnh âm u
"về
nhà nhé em"
chị
lắc đầu ứa lệ
thời
gian mênh mông
thời
gian dễ sợ
sức
nặng vô biên chạy suốt tâm hồn
vào
nursing home
anh
nói nhỏ_là quan tài chưa đóng vội
ôi
đau xót làm sao
giọt
nước mắt nào đông cứng môi tôi
tôi
đứng đó buổi chiều xuyên cửa kính
mùa
xuân new jersey
vàng
lên cỏ biếc
anh
kiên nhẫn vỗ về bón cơm cho chị
ôi
phiến đá kim cương rực một màu diễm lệ
chàng
sĩ quan chiến trường bình định xa xưa
kẻ
nổi loạn tâm linh
buổi
khốn cùng lương thiện
những
ngày đêm tuyết phủ trắng trời
chị
lái xe đưa anh đến thư viện cornell yale
lục
tìm thương tích di sản văn chương miền nam trôi dạt
hình
thành thư quán bản thảo
anh
Trần Hoài Thư
lớn
lao quá đổi
Cái
Trọng Ty
New
Jersey, May 7 2017
New Jersey, May 7, 2017