Hồ Đình Nghiêm – Photo by PCH – January, 2016
1.
Tôi bỏ học ngày thứ hai. Có thể luôn thứ ba tư năm. Tuần trước, tôi là kẻ gây nhiều tiếng động trong lớp vì những cơn ho khan. Một người bị ho, cơn bệnh ấy đôi khi dây dưa kéo dài đôi ba tuần lễ là lẽ thường. Và tôi nghĩ, dầu sao mình cũng có được lý do bệnh hoạn để trả lời khi trở lại lớp học. Nga luôn nói với tôi chẳng có sự gian dối nào đáng yêu cả và người ta sẽ phải đối mặt với hối hận, có khi đeo mãi suốt đời niềm dằn vặt khôn nguôi. Có thể Nga nói đúng, nhưng tùy thuộc vào mức độ dối gian mà người ta ngụy tạo, tôi bỏ học một hai hôm, điều đó đâu có nghĩa lý gì khi Nga sẽ phải đi xa; giả như biểu tôi trốn nhà trường đi theo Nga cả năm tháng dài thì tôi chẳng có lòng hối hận nào để đối mặt cả. Tôi không sợ ông hiệu trưởng, mấy vị giáo sư, cùng những kỷ luật buộc họ phải nghiêm khắc đối với kẻ tự tiện bỏ học. Mấy thứ ấy chẳng ngán bằng nỗi trống vắng mà sắp sửa Nga sẽ vất lại cho tôi ôm.
Huế đang co mình lại trong mưa. Mùa đông, Nga ơi, bây giờ cái thời tiết ấy nó giá lạnh biết bao! Nó đang cau có đi tới và Nga sẽ bỏ nó lại sau lưng. Chuyến xe lửa đầu tuần hôm nay mang Nga đi sâu vào phía trong, xa cách. Ở đó là nắng đầy, là phố phường chật cứng tiếng động, rậm rật như chẳng bao giờ mệt mỏi ngưng đọng. Ở đây, chỉ có cóc nhái ễnh ương kêu ca suốt trong đêm mưa rồi sau đó, tôi sẽ buồn thối ruột nát gan. Đêm qua, bọn chúng sớm tụ tập ngoài vườn tối hát hò sướt mướt, cái tiết tấu giàu nhạc điệu của chúng phát ra như dùng để đệm cho một đoạn phim thật nghèo nàn chiếu tới lui trong đầu tôi duy nhất một hình ảnh: Nga sửa soạn hành lý. Nga ra sân ga. Nga đứng ló mặt bên ô cửa kính đục màu thời gian và qua nhiều những sự di chuyển. Mặt gương đọng chảy nước mưa, lệ của trần mây xám cứ sụt sùi tuôn đổ vây quanh tôi, chôn tôi đứng giữa sân xi-măng có nhiều vũng nước đang lấm tấm rỗ mặt những nỗi buồn im tiếng. Cái khăn quàng cổ màu xanh của Nga mờ dần, hình như có bàn tay Nga vẫy, hoa mắt. Tiếng còi tàu nghe nhỏ lại và Nga xa khuất, mất hút.
Buối sáng, tôi thức giấc vì tiếng đập cánh của con gà trống đi loanh quanh trốn mưa ở hàng hiên. Mặt trời không có nên nó chẳng buồn gân cổ lên gáy. Cái đồng hồ báo thức cũng chẳng làm tròn nhiệm vụ, nó đã già nua và hơn một lần nó đã bị từ chối dưới tay một con mẹ đứng bán ở chợ trời. Đêm qua tôi đã cho nó quá nhiều mạch sống, sững người vặn hoài hủy cái chià khóa nhỏ đằng sau lưng và có lẽ điều này khiến những giây thiều giây tóc đã tê cứng chết tiệt. May mà tôi đã bừng con mắt, mở cửa sổ nhìn trời ngó đất bần thần thay đổi áo quần. Cặp bồ câu đứng trên chuồng cao ở ngoài sân đang âu yếm rù quến thứ ngôn ngữ ấm cúng cho nhau nghe. Chúng có vẻ luôn hạnh phúc, kể cả trường hợp vẫn thường xảy ra là cái thằng người nuôi chúng đãng trí quên mang lại thức ăn. Cũng dễ hiểu và chẳng có gì đáng phàn nàn, đúng không? Ai cho tôi sống với Nga, giam đói tôi một hai hôm thì tôi cũng vui vẻ đứng gật gù bên Nga chăm chỉ rỉa lông rỉa cánh.
Đọc tiếp...
Đọc tiếp...