ngó quanh chỉ thấy rừng tiếp rừng
một trời sương trắng phủ mùa đông
những bông quì nở cùng hơi bấc
quê nhà tan với bóng sương tan
thưa mẹ, con đang ở Trạm Hành
trời đang mùa rét lạnh căm căm
cuối năm vượn hú trên kè đá
con hát nghêu ngao hát một mình
con bước lang thang bước dặm trường
nhủ lòng đâu lại chẳng quê hương
ở đâu cũng dưới trời thương nhớ
một bóng cò lặn lội bên sông
thưa mẹ, con đang ở Trạm Hành
nơi đây còn những khóm su xanh
những vườn mận chín mùa xuân mới
những đồi trà thơm ngát bình yên
những chiều hiu hắt bóng sương rơi
con thở bằng hơi thở núi đồi
con bước cùng sương đi với khói
con ăn gió lạnh uống mây trời
thưa mẹ, con đang ở Trạm Hành
đâu đây trời đất báo xuân sang
con bỗng nghe lòng con rộn
rã
tiếng quê nhà giục giã trong
con
cuối năm, ừ sắp hết
năm rồi
nơi đây còn một bóng con
thôi
ngó quanh nào biết đâu phương
hướng
quê nhà, nghe xa lắc, mẹ ơi
PHẠM CAO HOÀNG
Trạm Hành, 1972