Nguyễn Minh Nữu
Thương quá Sài
Gòn ngày trở lại (9)
Ngã Năm Chuồng
Chó (Gò Vấp)
Về đến Saigon là về thăm gia đình, thăm
lại những nơi chốn ghi dậm nét ký ức một thời đã qua. Đi thăm lại tôi mới chợt khám phá những kỷ niệm
suốt thời trẻ trai của tôi ở Saigon, là những kỷ niệm với rất nhiều con hẻm nhỏ. Những con hẻm
không thẳng băng mà uốn éo
theo từng vách nhà, chạy len lỏi
từ con đường này qua con đường khác . Từ phương xa nhớ về Saigon, những
hình ảnh trên mạng sẽ cho chúng thấy Nhà thờ Đức Bà, Chùa Vĩnh Nghiêm, Lăng Ông
Bà Chiểu, hay dòng sông cạnh bến Bạch Đằng,
cây cầu Chữ Y nên thơ, cảnh nào cũng đẹp và
làm chúng ta nhớ nhưng hắt hiu nhớ,
trăn trở nhớ và khao khát mong về lại là những con hẻm nhỏ không tên. Ở đó có tuổi thơ, có ký ức thời mới lớn, có
gia đình, có bạn bè và có cái phần hồn của
thương quá Saigon.
Khu Bàn Cờ với con hẻm chính được trải
nhựa đặt tên là đường Bàn Cờ, dọc con đường ngắn này từ Phan Đình Phùng qua
Phan Thanh Giản là cả mấy chục con hẻm lớn, rồi các con hẻm lớn này tỏa ra hàng
trăm con hẻm nhỏ , các con hẻm nhỏ này lại mở ra rất nhiều , rất nhiều những hẻm
chút xíu chỉ vừa đủ một người chạy chiếc xe gắn máy đi vào. Nhà Đoàn văn Khánh ở khu này, khi tới chơi với nhau thời văn nghệ
thiếu nhi, thì vòng trong xóm là những thành viên của bút nhóm Hàn Mặc Tử có Hồ
Hoàn Kiếm, Nguyễn Hoàng Nhung, Lê Hồng Thái, Vũ Chinh...
Lê Hồng Thái là một lực sĩ, vừa vào hẻm
mấy chục thước, quẹo trái là nhà của Thái. Thái hay đứng trước sân tập tạ, thời
đó, Thái còn tham gia một nhóm thể thao
gọi là Kiến Càng. Trong nhóm anh em , Thái chia tay với anh em sớm nhất, rồi mất
hút cả mấy chục năm không liên lạc được. Bỗng dưng khoảng năm 2010, có lần Khánh hỏi ; Ông còn
nhớ Lê Hồng Thái không? - Nhớ chứ, Họa Sĩ
và Lực Sĩ.- Đúng rồi, mới đây Thái liên lạc được với tôi, hiện giờ đang
sống ở Mỹ Tho.
Tôi hào hứng, mình đi xuống đó chơi
thăm nó đi.
Lê Hồng Thái đón chúng tôi ở đầu hẻm, (
Về Mỹ Tho vẫn lại là một con hẻm sâu hun hút ) Thái đang sống với một người
tình làm thơ, và đang chờ xuất cảnh. chúng tôi kéo nhau ra quán uống cà phê.
Bao nhiêu năm gặp lại, Thái gầy hơn, tóc dài và trắng xóa, chỉ có đôi mắt
là vẫn long lanh và giọng nói chậm buồn.
Thái tâm sự
-Lúc này tao ít làm thơ....
Tôi ồ lên - dành thời gian đi tán gái
thôi hả ?
Thái gạt ngang, nói bậy không à, dành
thời gian cho vẽ và tạc tượng.
-Làm ở đâu? tới nhà đâu thấy tranh tượng gì đâu.
Thái gật đầu, uống cà phê đi rồi tao
đưa hai đứa về nhà . - Ở đâu? - Sầm Giang.
Lê Hồng Thái khỏe thiệt, Thái chạy xe đạp
chay song song với tôi và Khánh về tuốt
dưới quê, Sầm Giang cách trung tâm Mỹ Tho khoảng vài chục cây số mà Thái chạy
bon bon không thở dốc......
Căn nhà của Thái nằm sâu trong ruộng,
nhà tranh vách lá, Tôi và Khánh bồi hồi
xúc động gặp lại chị Bình, vợ của Thái, là Cô gái mở quán cà phê Hoàng Hôn ngày
xưa ở Bàn Cờ.
Chị Bình nhận ra tôi ngay và xưng hô thân tình như cái thời
.....40 năm về trước.
Nhà của Thái la liệt tranh vẽ và tượng
điêu khắc gỗ. Tranh và tượng của Thái
thiên về trừu tượng và kén chọn người thưởng ngoạn. Cái đẹp mà tôi thấy được là
mầu sắc phối hợp điêu luyện và bắt mắt. Có điều , tiếc thay, vì khó khăn tài
chính, nên tranh thì vẽ trên giấy, mầu sắc thì xử dựng sơn xây dựng , còn các
tượng , phù điêu cũng đa số thực hiện từ các loại gỗ bất kỳ nào mà Lê Hồng Thái
tìm thấy được.
Ở chơi với Lê Hồng Thái một buổi mà
lòng xót xa buồn, thương bạn mình, thương một tài năng không có điều kiện phát triển.
Bạn cũ
mấy chục năm gặp lại, xúc động thì nhiều mà nói với nhau chẳng được bao
nhiêu. Chỉ nhớ Thái tâm sự, nếu lúc đó
tao biết mày và Khánh ở Ban Mê Thuột thì tao cũng đã xin lên đó rồi. Sống ở
Phan Thiệt một mình buồn chán biết bao
nhiêu.
Khi về lại Saigon, tôi có ý định giới
thiệu một người bạn cũ, yêu nghệ thuật
giúp Thái bằng cách mua lại tất cả những gì Thái đã làm, để Thái có tiền
mua Sơn Dầu, Khung Vải thực hiện tranh .
Tiếc thay, những điều kiện hai bên không
thỏa thuận được.
Bây giờ, điều kiện sáng tác của Lê Hồng
Thái khá hơn, Thái đạt một số giải thưởng , có điều kiện triển lãm tranh tượng
và nổi tiếng ở cả khu vực miền Tây.......
Chia tay với Thái bên bờ kinh Long Định, và mà lòng tôi như muối
sát khi nhìn người bạn Lực Sĩ ngày xưa, nhà Điêu Khắc bây giờ mà tâm hồn hết sức nhạy cảm, nước mắt ràn rụa khi cả ba đứa bồi hồi ôm nhau tạm biệt
Con hẻm mà tôi ghi nhớ hoài là con hẻm
vào nhà Trần Dzạ Lữ nằm ở gần ngã Ba Chú Ía. Con hẻm dài và quanh co , rồi quẹo trái rồi quẹo
phải,vài ba lần quẹo, vài ba lần đưa địa chỉ hỏi thăm mới tìm thấy nhà. Tôi đi tìm Trần Dza Lữ khi
biết tin Lữ đã về sống ở Saigon sau những ngày trôi nổi và hết sức lận đận, kể
cả chuyện đi ngậm ngãi tìm trầm mà một
bài thơ Trần Dzạ Lữ đã kể:
Nói chung, đám tìm trầm
Vì đói cơm rách áo
Người yêu coi như không
Vợ con là gió thoảng
Chiều nay, qua Ba Lòng
Vì đâu, mà thương nhớ?
Đâu phải dò phong lan
Tim tím chiều mắt ngó?
Cũng không phải chùn chân
Trước núi rừng muông thú
Nhưng mà cả binh đoàn
Đều rưng rưng nước mắt
Lúc leo qua con dốc
Có tên là “Mạ ơi’.
Tôi và Trần Dzạ Lữ quen nhau năm 1973, cùng thời với Họa Sĩ Nguyễn
Duy Ninh, và Họa sĩ Nguyễn Phước Bửu Tân. Sau khi tan khóa học, Lữ , Tân và Ninh cùng về
miền Trung tôi ở miền nam, và mất dấu chân nhau. Sau 75
, Trần Dzạ Lữ về Sagon, lập gia đình và ở nhà vợ nằm hút sau một nghĩa
trang vùng cổng xe lửa số 6, quận
3. Trần Dzạ Lữ lấy vợ là một cô sinh
viên Đại Học Vạn Hạnh, Cô ta yêu thơ và yêu Lữ nhiều, chịu đựng gian khổ với một gánh rau muốn bán
độ nhật để chồng nhẹ lòng làm thơ. Nhờ đó, tập thơ đầu tay của Lữ là Hát Dạo
Bên Đời mới đến được tay người đọc vào
năm 1995. Năm 1995 mới in tập thơ đầu, nhưng từ trước
75, thơ Trần Dzạ Lữ đã xuất hiện nhiều ở các tạp chí văn học như Văn, Khởi
Hành, ... Khi tôi lập gia đình, mời Lữ xuống , đám cưới năm 1977 là một đám
cưới nghèo, cô dâu chú rể nghèo, hai gia đình nghèo và bạn hữu cũng nghèo luôn.
Lữ cầm tay một bao thư có bài thơ mừng
đám cưới:
Một điều thú vị nhất
Là lúc hết chiến tranh
có người lấy vợ hiền
hát tràn câu ân ái
Mặn nồng ơi ngày cưới
Mùa xuân của đôi hồn
Rất nhiều hoa hạnh phúc
nở rộ đời tân hôn.
Chàng lên ngôi chú rể
Mộng dàn như trời cao
Nàng môi hồng mắt biết
Săm xe tình cô dâu
Ôi ngày bạn cưới vợ
Ta không có gì hơn
Làm một bài thơ nhỏ
Chúc mừng ngày tân hôn.
Rồi sau đó lại mất tin
nhau. Cho tới khi bất ngờ có người báo Lữ đã về Saigon và hiện ở Gò Vấp.
Tôi cố đi tìm vì có chơi với Lữ mới hiểu
và thương một người làm thơ quá
nhiều lận đận . Cuối cùng, gần hai tiếng đồng hồ quanh co người này chỉ, người
kia chỉ giống như một chuyến phiêu lưu rồi mới tìm ra nhà. hai vợ chồng không
có nhà, cô con gái chỉ ra đường Trần Quốc Toản, nói ba con hiện giữ xe cho một công ty nằm ở đó.
Và sau chót tìm gặp được nhau, hai thằng gọi hai ly cà phê đá,
ngồi bệt xuống bậc thang lề đường.
Trần Dzạ Lữ bản tính trầm ngâm , khuôn mặt khắc khổ và ít cười.
Bao nhiêu năm gập lại, những khổ đau dường như đã bão hòa, Ôn lại chuyện xa xưa, nhắc bạn bè cũ mà cả hai , đứa nào cũng buồn thương cho suốt
một thời bão nổi đã qua. Lữ nhắc đến
Nguyễn Duy Ninh, chàng họa sĩ có nụ cười đằm thắm hiền lành nay ở Đà Nẵng , là
một họa sĩ nổi danh về Thủ Ấn Họa, có phòng triễn lãm và sống bằng tay nghề của
mình, nhắc tới Nguyễn Phước Bửu Tân một họa sĩ tốt nghiệp Mỹ Thuật Huế, bây giờ
về ngay thành quách cũ và mở một quán cà phê trong khu vực nội thành Huế. Bây giờ , có facebook, kết bạn lại với nhau,
nhìn những tấm ảnh mới của Lữ , tươi cười bên những thắng cảnh nhiều nơi, tạ ơn trời, về già rồi Trần Dzạ Lữ đã có chút
bình an và nhẹ nhàng. Lữ nhắn tin với
tôi qua Facebook, lần tới về, đừng ở khách sạn nữa, về tao mà ở hiện tao sống
có một mình......chợt nhớ hai câu thơ của Nguyễn Du:
Trời còn để có hôm nay
Tan sương đầu ngõ, vén mây cuối trời......
Có đêm ở giữa Saigon, mở nhạc nghe Evil Phương
hát bài "Một lần Miên Viễn
Xót Xa" của Nguyễn Đức Thành:
Saigon
đó từng con phố nhỏ
Mỗi
dặm đường hàng vạn dấu chân con
Nha
Trang, Đà Nẵng trời thơ mộng
Đâu
có bao giờ con dám quên.
Giờ
đây, mỗi đứa con lạc loài mỗi nẻo
Đưa
CaLi, Đứa Paris, Đứa đèo heo hút gió
Gặp
nhau từng giọt lệ xót xa
Buông
mất câu chào đôi ba sinh ngữ
Bonjour,
Au revoir, Hello, Good Bye...\
con
gục đầu chua xót đắng cay.....
(https://www.youtube.com/watch?v=xzY9BrBPorA)
mà thương quá chính mình một đời chìm nổi.
Căn nhà nằm gần cuối một con hẻm ở đường
Nguyễn Tri Phương này tôi đã đến nhiều lần, nhiều tới độ không nhớ đã bao nhiêu
lần. Từ những năm đầu thập niên 1970, khi đó, Bùi Công Bằng là Ca Trưởng của
Đoàn Du Ca Giao Chỉ, đó là một nhóm thanh niên là nhiều giáo sư và học sinh của
trung học Đắc Lộ có chung sở thich ca hát. Tôi đến đó để gặp khuôn mặt trắng trẻo,
đôn hậu và hàm râu xanh mượt mà luôn kèm nụ cười hào sảng. Hơn năm mươi năm qua
đi, căn nhà cũ ngày xưa đã sửa chữa tân trang một chút cho phù hợp với thời đại,nhưng
vẫn giữ nguyên một trệt một lầu như trước. Cái bàn gỗ dài lên nước bóng bên cạnh
cây Piano nằm sát vách, cái kỳ diệu là khuôn mặt xưa dù tóc bạc phơ, hàm râu
dài rậm trắng tinh vẫn rộn rã tiếng cười hào sảng, Tiếng cười của chàng thanh
niên tuổi hai mươi ngày xưa và của ông già gần bẩy mươi với đàn cháu nội ngoại
...sao vẫn như chẳng có gì thay đổi.
Lần này tôi trở lại căn nhà đó với Đoàn
văn Khánh. Trong chuyến đến thăm lần trước, Bùi Công Bằng nói yêu thích thơ của
Phạm cao Hoàng, và khi biết tôi quen và ở gần với Phạm cao Hoàng ở Virginia. Bằng
nói, nếu được, ông xin Phạm cao Hoàng cho tôi một tập thơ. Khi tôi nói , Phạm
cao Hoàng nồng nhiệt lấy tập thơ mới nhất ghi lời tặng và nhờ tôi chuyển về. Lần
này , đến chơi với Bùi Công Bằng và chuyển tận tay Bằng tập thơ đó.
Bùi Công Bằng trân trọng cầm tập thơ và
tâm sự : mình và Phạm cao Hoàng chưa từng gặp mặt, mình thích thơ Phạm cao
Hoàng vì cái phong cách điềm đạm, cái tình yêu đằm thắm và một cái gì đó bí ẩn
dấu kín giữa hai dòng chữ trong thơ Phạm cao Hoàng. Hay thật, Bằng và Hoàng là
hai người bạn của tôi từ hai phương trời khác nhau, chỉ qua thơ mà Bằng cảm nhận
ra sự gần gũi của con người Phạm cao Hoàng.
Mà thực sự là vậy, ngay từ tập thơ đầu "Đời
Như Một Khúc Nhạc Buồn' xuất bản năm 1972 cho đến tác phẩm gần đây nhất "
Đất Còn Thơm Mãi Mùi Hương" thơ Phạm Cao Hoàng vẫn giữ nguyên thần sắc của
nhẹ nhàng, sâu lắng và đôn hậu như chính con người của ông. Trong thơ, PC Hoàng
ghi nhận được thiên nhiên kỳ thú bằng cái nhìn mới lạ và tìm ra mối liên quan bất ngờ đầy sáng tạo giữa thiên nhiên và
tâm hồn nhạy cảm riêng mình.
Như năm 1974 ông viết:
Núi ngó anh và anh ngó núi
Núi đụng trời anh đụng nỗi đìu hiu.
Hay như
năm 1985:
Mười năm và mười mùa đông
Người thi sĩ ấy không còn làm thơ
Còn chăng là tiếng ngựa thồ
thở khi lên dốc bùi mờ mịt bay.
Năm 2016 ông viết:
dẫu thế nào
con cũng trở lại miền trung
nơi mẹ đã ôm con bằng vòng tay của biển.
Những hình ảnh đưa ra thật đơn giản , vậy
mà qua trái tim xúc cảm và đầy nhân hậu đó đã ghi xuống những lời xúc cảm làm người đọc xao xuyến khôn nguôi.
Tôi và Bùi Công Bằng gặp nhau và chia sẻ
niềm yêu thich đó.
Chiều thứ bẩy, tháng chín Saigon hay có
những cơn mưa, phòng khách nhà Bằng đã bày sẵn một bàn dài với 11 cái ghế,
tương ứng với 11 bộ chén bát. Chơi với Bằng đã lâu, người bạn Ca Trưởng gốc nhà
giáo này là người tinh tế, hào sảng nhưng thật nghiêm túc. Cách bày biện cho
tôi biết trước hôm nay quay tròn trong vòng thân tình này sẽ là 11 người mà Bằng
đã chuẩn bị. Sẽ không có khách lạ bất ngờ, và chắc cũng sẽ không có sự vắng mặt
nào bất ngờ của ai nếu đã nhận được lời mời.
Cơn mưa Saigon ào xuống bắt chợt, mà những
bạn hữu ngày xưa vẫn lần lượt bước vào, Nguyễn Công Tài, Đinh Việt Hùng, Nguyễn
Ngọc Linh, Minh Hương, Đỗ như Bình,, Trần Nhật Vy,Trần Đạt,Hương Giang,cùng với
tôi, Đoàn văn Khánh và Bùi công Bằng vừa một bàn dài cho buổi tụ hội chờ sẵn.
Nhạc sĩ Nguyễn ngọc Linh vừa qua một
cơn bạo bệnh, cái gọi là bình phục nghĩa là từ nằm thiêm thiếp thành ra tạm đi
đứng được, người gầy hom hem, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng tinh anh, nụ cười nhỏ
nhẹ, thế mà vẫn ôm được cây đàn đễ hát "......những mê đắm rã rời...trong
tuyệt vời ký ức..."
Đôi uyên ương Minh Hương Đinh việt Hùng
say đắm, niềm vui khi biết tiếng hát Khôi Nguyên Sinh Viên hồi năm 1975, bây giờ
vừa tham dự cuộc thi "Tiếng Hát Mãi Xanh" và vừa đạt số điểm 99/100 để
bước vào nhóm 9 thí sinh của vòng bán kết. Tiếng hát của Đinh Việt Hùng là tiếng
hát của của cảm xúc , cái trữ tình trong đó là cái trữ tình của hoài vọng và nuối
tiếc khôn nguôi, cho nên ca khúc anh chọn để dự thi là ca khúc Nỗi Lòng đúng là
nỗi lòng chất chứa bấy nhiêu năm.
Lần này, ngồi bên nhau, Đinh Việt Hùng
ôm dàn, tiếng hát như một dải lụa mềm , mênh mang và trìu mến khi hát Hương Xưa
của Cung Tiến, đôi mắt nhìn mông lung và mê đắm gọi mời "....người ơi một chiều nắng tơ vàng hiền hòa người có mơ
xa...."
Nhà báo Trần Nhật Vy làm tôi sửng sốt
nhiều nhất, Vy đưa tặng tác phẩm" Saigon chốn chốn rong chơi" và cho
biết đây là tác phẩm thứ 9 của chàng. Từ "Khúc Dạo Đầu" tập thơ đầu
tay năm 1987, chàng thanh niên thanh mảnh với những bước chân lãng tử ngày nào
đã lần lượt làm việc miệt mài cho các tác phẩm tiểu thuyết, biên khảo, ký sự...
tạo một tên tuổi được nhiều người biết đến ở Saigon. 40 năm thật tuyệt vời cho
những bước đi của chàng tuổi trẻ.
Nguyễn Công Tài, Đỗ như Bình cũng vậy,
những khuôn mặt trắng hồng thanh niên xưa đã từng trải phế hưng cuộc sống để
ngày nay ngồi lại bên nhau với mắt sáng môi tươi tiếng hát hòa nhau trongtừng
ca khúc sinh hoạt ngày xưa.
Họa sĩ Trần Đạt lần đầu đến chơi, chàng
Họa Sĩ được đưa vào kỷ lục Việt Nam với tài năng vừa hát vừa vẽ ký họa chân
dung nhanh nhất. Không tốt nghiệp một trường đào tạo nào cả, nhưng Trần Đạt kể
rằng mình biết vẽ trước khi biết chữ, cuộc
đời trôi từ môi trường này qua môi trường khác, từ mọi vị trí của mình Trần Đạt
đều đắm mình vào những nét đan thanh. Ký
họa là nghệ thuật đặc biệt, bằng một nhạy cảm tinh tế, người vẽ bắt gặp tính
cách của đối tượng qua một tia mắt, cái nhíu mày, độ cong vênh trên khuôn mặt để
rồi ghi nhận được cái riêng tư kỳ lạ khác nhau cũa mỗi con người. Người ta gọi
là vẽ được cái thần thái . Tôi thực sự nghĩ rằng Trần Đạt khi vẽ ký họa chân
dung là khi ông lênh đênh vào một cõi khác, ở đó, cái tài hoa của người Họa Sĩ
được phối hợp với cái gì khác cao hơn nữa như đang lên đồng, để rồi thể hiện trên tờ giấy đường
nét xuât thần.
Hôm đó, vừa hát tình ca, vừa nhắm hờ
đôi mắt , tay thoắn thoát phác thảo Trần Đạt ghi lại nét kiêu bạt của Bùi Công
Bằng, vẻ hiền dịu của Hương Giang, chút u uẩn của Minh Hương, nỗi lòng trăm mối
của Đinh Việt Hùng, tia tinh nghich của Trần Nhật Vy và cả sự dắm duối ôm dàn của
Nguyễn Công Tài. Tôi không nói Trần Đạt vẽ ký họa chân dung giống hệt như hình
chụp mà tôi nói, ký họa chân dung của Trần Đạt là những nét điểm xuyến cực kỳ
tinh tế mà ai nhìn qua cũng thấy được
cái rất riêng tư của mỗi con người.
Căn nhà nhỏ ở gần cuối con hẻm đường Nguyễn Tri Phương này ghi lại trong tôi biết bao điều kỷ niệm, và hôm nay ngày 17 tháng 9 năm 2016 lại ghi thêm dấu nhớ cho thời thanh niên rất quý, mà như một người bạn làm thơ đã ghi lại :
"Nơi đây từng có một thời
Căn nhà nhỏ ở gần cuối con hẻm đường Nguyễn Tri Phương này ghi lại trong tôi biết bao điều kỷ niệm, và hôm nay ngày 17 tháng 9 năm 2016 lại ghi thêm dấu nhớ cho thời thanh niên rất quý, mà như một người bạn làm thơ đã ghi lại :
"Nơi đây từng có một thời
Bừng bừng nhạc dậy, lời lời thơ
reo"
Hai câu thơ của Nguyễn Tri Thứ không phải
ghi về căn nhà đó, mà ghi về một điểm khác. Nhưng với tôi, nơi nào có bạn bè ,
nơi đó có tình thân và nơi đó cũng là nơi Từng Có Một Thời.....
NGUYÊN MINH NỮU.