Wednesday, March 22, 2017

2783. Thơ NGUYỄN DƯƠNG QUANG Dran, ngày về


Đèo Dran – Nguồn: dulich24.com.vn



Mây ngu ngơ theo gió về núi cũ
lòng ngỡ như trôi lạc cõi xa xôi
cây đa xưa già chưa mà đã chết?
và người bên giếng hẹn cũng đi rồi

Xa lắc một thời chim quanh miệng tổ
lối mộng đầu còn lãng đãng chiêm bao
hồn hiu hắt bên sông buồn vắng nước
gió đã bạt đời lỗi đoạn ca dao

Tôi yêu Dran hơn yêu tôi, Dran làm sao  biết được!
tôi là giọt sương Dran sớm, giọt sương Dran chiều
tôi yêu ai hơn yêu tôi, ai làm sao  biết được!
ngày ai chưa biết làm duyên, tôi vừa biết yêu

Cô hàng bánh canh vui chiều cố xứ
khóm quỳ xưa đáy mắt em long lanh
môi em hé ngày xưa dòng suối nhỏ
ôi, một chút gì thuở tóc tôi xanh

Đêm ngồi đợi sương mù buông hư ảo
chuyện xưa xui thác mộng đổ ngàn hàng
mai xa, hồn nhánh thông bên đèo vắng
một đời vi vu khúc nhạc tình Dran.

Nguyễn Dương Quang
1979