Mùng
7 hạ nêu – Nguồn: blogtamsuvn
Sợ
sương sa sáo sớm sang sông
Cánh
chim chao chuyện cũ chết chìm
Nỗi
niềm nhật nhoà ngóng nguyệt nhạt
Rượu
rót ra. Răng rứa? Rụng rời
Mềm
môi mưa muộn mãi miên man
Tết
tới. Tuyết trong thơ trốn tìm
Lạnh
lòng lắm. Là leo lầm lối lạ
Biết
bao buồn bã bồng bềnh bay
Anh
không về đâu. Đường xa quá
E
sông ngại núi sợ muôn điều
Ngồi
đây chén cay cuối năm cạn
Xót
tiếng gà gọi trong hoang đường
Cậy
em nhang khói thắp hộ anh
Màu
phai áo lạnh thăm mộ sờn
Mưa
nắng nhăn nhàu đất sụt lở
Sang
năm dành bổi anh đắp bồi
Sang
trang em già thêm một tuổi
Sang
ngang em đứng đợi bao mùa
Ở
không. Đành vậy thôi anh ạ
Đời
nhiêu khê, mình mô rảnh rang
Gà
cùng một mẹ anh phương đó
Mình
em cục tác xới vườn hoang
Anh
đi cứng cựa lông có rụng?
Em
đứng trong chuồng mãi mắc mưa!
Hồ
Đình Nghiêm
Đã
qua Tết Gà