Hà Thúc Sinh
______________________________________________________
Mười
Lăm Năm,
Dọn
Nhà…
Đóng
cửa đi khoá đã đưa
Bỏ
đây bao nắng với bao mưa
Rêu
phong mái đó trăng từng tháng
Xiêu
vẹo tường kia gió bốn mùa
Rễ
bén đất xưa cây biếc hạ
Hoa
quen giàn cũ lá vàng thu
Chao
ôi bỏ lại mà đi thế
Tan
tác gì hơn lúc tuổi già
Hương
Xưa
Cố
xứ xa kia đã mịt mù
Xa
rồi xa lắm tựa cơn mơ
Lúa
mùa duyên thắm tình rơm rạ
Cộng
khổ đồng cam nghĩa nắng mưa
Vẫn
sáng con trăng từ vạn thuở
Còn
hơi vọng cổ của đời xưa
Chiều
nay lòng thoảng hương gì đó
Có
một ông già nhớ vẩn vơ
Miền
Tây Thương Nhớ
Da
diết miền Tây nhớ nhớ đầy
Xa
rồi tâm trí vẫn còn đây
Lạch
sông lan khắp luồn trăm ngả
Tôm
cá đầy mương xuống hớt tay
Chưa
hết tang thương gần cuối kiếp
Giữa
khi lưu lạc chớm tàn ngày
Lâu
lâu lại mộng mình về đó
Nhưng
cảnh xưa thì đã nhạt phai
Một
Mình
Bão
tháng Giêng về như bủa vây
Thênh
thang nhà rộng mỗi mình đây
Đường
trơn lá đuổi theo ngàn lá
Trời
nặng mây xà trũng những mây
Lòng
bỗng cồn cơn như gió hú
Trí
vừa hoang dậy giống mù bay
Chao
ôi cô quạnh trần gian tụ
Biết
thoát làm sao cái lưới này
Hà Thúc Sinh