Vườn
khuya trăng khuyết nửa vành,
Ngồi
nghe tĩnh lặng đã thành thói quen;
Ước
gì có ở một bên
Là
Em với mái tóc huyền gió bay…
Lâu
rồi cho đến hôm nay
Mùi
hương quen của những ngày rất xa,
Quyện
cùng hương một loài hoa
Ru
ta ngồi dưới trăng tà chiêm bao…
Lê
Phương Nguyên
Trại Xuân Lộc, 13.9.1996