CHÂU
NGỌC BÍCH
Đ o
ạ n g h i s ắ p t
r ò n n ă m
Chân dung
Châu Ngọc Bích
Đinh
Cường (1998)
Mùa
hạn ấy, không vượt biên giới sang Virginia đưa tiễn anh Đinh Cường được.
Tuyết
rơi, lạnh cùng nỗi ngậm ngùi chẳng tan chảy. Một hối muộn đóng băng.
Ngắm
bức chân dung sơn dầu anh vẽ tặng, thấy rõ dáng anh quen thuộc đang ngồi trước
tấm bố. Anh giống ba mình ở một điểm: khoan thai, từ tốn, chậm rãi. Và mình
từng đơm đặt ý nghĩ, đó là những người có số sướng, nhàn hạ.
Nhớ
năm nào sang thăm anh chị cùng Trường Giang Dạ Châu Trường Chinh rộn tiếng cười
sau bao cách biệt, có lúc loay hoay với mớ chén dĩa xô lệch chật bồn, anh tới
bên ân cần: để anh làm cho, anh rửa có kỹ thuật, lẹ lắm…
Anh
dậy sớm, thầm lặng đi uống cà phê rồi mua phở mang về đãi người khách vụng dại.
Cảm động lóng cóng mở mấy hộp xốp, tìm soong để trụng bánh phở tươi, anh lại
nhỏ nhẹ: để anh làm cho…
Khen
chiếc chemise anh mặc đẹp, anh điềm đạm: anh mua ở Costco có mấy đồng, nhiều
cái hay, để anh chở đi chọn mấy cái mang về biếu ba. Những quan tâm, chu đáo
anh biểu tỏ trong tế nhị luôn gieo cho người khác cảm giác ấm áp, tin cậy trong
tình thân gia đình.
Lâu
lắm rồi, ngày thành hôn của mình đã diễn ra, khiêm nhường, kín tiếng trong tư
gia của anh chị, một nơi khuất trong nội thành Huế. Anh chị đã mời những người
bạn đến chung vui: Trịnh Công Sơn, Bửu Ý, Định Giang, Tôn Thất Văn, Lữ Quỳnh,
Bửu Chỉ và Dương Đình Sang. Một tiệc cưới chẳng giống ai do bởi cô dâu chú rể
ăn mặc quá đỗi nhếch nhác sơ sài và lần đầu cô dâu choáng ngợp khi được ngồi
sát vai với bao “hào kiệt” xứ Thần Kinh. Ngoài cách biệt tuổi tác, còn vạn dặm
sơn khê do tài năng họ tạo dựng che choáng, nhưng tấm lòng họ mang đã xoá đi
bao chướng ngại. Anh Trịnh Công Sơn nói: mai này em sẽ giải thích chữ hạnh phúc
cho anh hiểu, nhớ nhé, bởi chữ đó anh không tài nào ngộ ra!
Giờ
đây Ba đã không còn, anh cũng vừa ra đi. Mất hút theo Trịnh Công Sơn, theo Định
Giang, theo Tôn Thất Văn, theo Bửu Chỉ, theo Dương Đình Sang. Mới hay ra dòng
sống mãi lấy đi của chúng ta hao hụt những tấm lòng nhân hậu, soán đoạt những
bến đỗ an lành mà đời này vốn chẳng được bao nhiêu.
Sắp
tròn năm, mình xin đưa lên đây tấm tranh chân dung anh Đinh Cường vẽ tặng. Mình
nghiệm ra một điều: mãi mãi chúng ta còn mang những món nợ, khi hiểu rằng nghệ
sĩ, bằng tài năng, đã ban cho ta biết bao điều tốt đẹp giữa trần gian chật hẹp
này. Xin cúi đầu, xin nguyện thầm: có ai thắp giùm mình thêm một cây nhang?
Châu
Ngọc Bích
January
3, 2017