Friday, December 2, 2016

2629, MANG VIÊN LONG Tình cờ gặp lại người xưa (Truyện ngắn)


MANG VIÊN LONG
Tình cờ gặp lại người xưa 



Nhà văn Mang Viên Long
Photo by PCH – Quy Nhơn, tháng 9.2016



             Cô gái ngồi bàn đối diện góc bên trái bước thong thả đến phía bàn Huyên, đầu hơi cúi, mái tóc đổ xuống lòa xòa – từng bước chậm nhưng chắc, trông còn rất trẻ. Nàng tiến lại gần, đứng bên Huyên: “Em chào thầy!”.
             Chống hai cùi tay lên mặt bàn, Huyên ngước nhìn thẳng vào gương mặt đang nở một nụ cười thân thiện, cũng đang nhìn anh lạ lẫm:
-       Xin lỗi, cô có nhận lầm không?
-       Dạ, không…
-       Tôi không làm nghề dạy học cơ mà?
-       Nhưng – cô gái cười hồn nhiên, có thời gian thầy làm “gia sư”, đúng không?
-       À! Huyên cười – chuyện vặt vãnh làm thêm kiếm chút tiền ấy, đâu được xứng đáng để cô gọi là “thầy”? 
-       Em xin lỗi, em nghe người xưa có dạy “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” cơ mà? Nàng lại cười, huống chi thầy đã dạy em suốt một mùa hè!
-       Cô ở Saigon?
-       Thưa không. Trước đây em và gia đình sống ở Qui Nhơn…
Huyên gắng nhớ lại, chỉ có một mùa hè duy nhất anh quyết định về quê sống với chị vào năm cuối đại học, anh có nhận dạy thêm hai môn toán và Anh văn cho hai chị em con một nhà thầu khoán nổi tiếng giàu có ở thị xã qua sự giới thiệu của cậu một người bạn, để đỡ gánh nặng cho chị. Nàng là Miên chăng?
-       Em là Miên…
-       Dạ…Vậy là thầy đã nhớ  ra em! Miên cười, hai má lún đồng tiền.
-       Hơn hai mươi lăm năm rồi, còn gì? – Huyên thở dài - chợt cười, em đang ngồi với ai vậy?
-       À! Với cô bạn cùng công ty…Nàng quay nhìn sang bàn người bạn đang theo dõi mình - không sao đâu thầy. Tụi em là bạn thân, gặp nhau hằng ngày mà…
-       Em ngồi chơi một lát được không?
-       Dạ, được…!
Miên kéo ghế ngồi đối diện Huyên, vẫn ánh mắt nhìn thẳng, như hai tia sáng soi rọi vào Huyên, không chớp! Huyên thoáng nhớ lại đôi mắt ngày xưa mỗi khi cắm cúi vào tập vở, thỉnh thoảng ngước nhìn lên, bắt gặp đôi mắt Huyên như chạm phải lửa, vội vàng cụp xuống; đã hơn hai mươi lăm năm rồi mà vẫn ngời sáng những tia chớp kỳ diệu. 
 -   Em uống chút gì nhé?
-       Dạ…
Chờ cô hầu bàn mang ly cam vắt ra đặt trước mặt Miên, quay vào – Huyên nói:
-       Em gọi “anh” cho thân mật, nhé?
-       Dạ…
-       Em vào Saiogn thăm chơi hay sao?
-       Thưa không, em làm việc ở đây đã ba năm rồi…
-       Còn trước đây?
-       Em sống với gia đình ở Đà lạt, anh ạ!
Hai người cùng nhìn nhau, im lặng.
-       Em xin lỗi, còn anh - sau mùa hè dạy em, anh làm gì, ở đâu, mà em không hề biết tin tức? Miên khẻ cười - em có đến thăm nhà chị Phụng ở khu Sáu, nhưng hình như chị không còn ở đó nữa?
Vừa ngắm nhìn lại khuôn mặt Miên bây giờ, vừa nghĩ nhớ lại cô gái của tuổi 16 trước đó; anh cảm thấy cuộc biển dâu đã làm đồi thay nét hồn nhiên nơi Miên, nhưng không thể làm suy suyễn tấm chân tình ngày nào. Hai mươi lăm năm – một tình cờ, đời sống giống như vòng quay duyên mệnh, khó có thể ước tính, dự đoán được! Mà đời sống, lại đôi khi, chịu tác động mãnh liệt do những giây phút tình cờ nhiệm mầu ấy…
-       Anh đang nghĩ gì vậy? Miên cười hiền, còn nhớ ánh mắt “trộm nhìn” đùa nghịch ngày nào không?
-       Anh rất nhớ, và cảm thấy rất khó hiểu em ạ! Huyên cười dễ dãi.
-       Em khó hiểu, hay anh?
-       Cả hai…
          Buổi sáng ngồi bên nhau chưa được một giờ, nhưng dĩ vãng đã đưa Miên đến gần Huyên như đã bên nhau từ thuở nào. Những kỷ niệm một thời được bày tỏ không dấu diếm với những tiếng cười thanh thản, tươi trẻ, đã khiến Huyên cảm thấy rất hạnh phúc sau bao năm lận đận, lầm lũi, an phận. 
         Huyên chợt liếc nhìn cô bạn Miên đang ngồi tư lự một mình, cảm thấy mình đã làm phiền cô ta khá nhiều! Huyên nhắc Miên đến với cô bạn đang ngồi chờ, mà nàng đã quên bẵng. 
        Anh lấy ở túi áo đưa cho nàng tấm carte visite, rồi chào tạm biêt nàng…
        Miên đứng dậy đưa tay về phía Huyên – anh không bắt, mà nắm lấy, đưa lên môi hôn…
        Gương mặt Miên chợt đỏ hồng… 

Đọc tiếp...