Xuân Lộc, Đồng Nai - Source: wikimedia
Từ
ngoài đó đưa vào tin Mẹ mất,
Trong
ngục tù con chửa quấn khăn tang;
Vì
con biết Mẹ lên trời lễ Phật,
Rồi
trở về vĩnh cửu với trần gian…
Mẹ
vẫn sống như mặt trời có thật,
Sáng
uy nghi và ấm áp vô cùng;
Đời
có lúc thua buồn cao chất ngất,
Mẹ
lại về trong ánh mắt yêu thương…
Mẹ
vẫn sống như vầng trăng thiên cổ,
Và
bao giờ trăng chẳng đẹp tinh khôi;
Lòng
không biển sao dạt dào sóng vỗ,
Mẹ
dịu hiền, vằng vặc tỏa muôn nơi…
Mẹ
vẫn sống như Trường sơn trác tuyệt,
Hồn
cao xanh mây trắng quyện vai Người;
Bên
bóng núi giấc mơ đời dịu ngọt,
Lớn
lên cùng tiếng hát thuở nằm nôi…
Mẹ
vẫn sống như dòng sông thơ ấu,
Từ
suối nguồn ra bể lại rơi mưa;
Đời
con dẫu có muôn trùng bến đậu,
Vẫn
quay về tắm mát khúc sông xưa…
Mẹ
vẫn sống trong tiếng gà buổi sớm,
Con
còn nghe, nghe mãi đến bây giờ…
“Dẫu
gang tấc, hãy e chừng trễ muộn,
Huống chi là để đến lúc sa cơ… »
Mẹ mãi mãi là ngàn thu vĩnh cửu,
Soi đường con trên nhân thế điêu linh ;
Bóng cội tùng giữa lòng con hiện hữu,
Đời
gian truân vẫn có phút thanh bình…
Lê
Phương Nguyên
Trại Xuân lộc 20-1-1989