Monday, November 14, 2016

2594. HỒ ĐÌNH NGHIÊM Một số


Photo by PCH – Virginia, November 2016



Sáng nay, trong hòm thư email có lá thư bạn tôi gửi tới từ chốn xa. Bạn chụp lại một trang giấy trống có kẻ dòng bên dưới và bên trên in hai hàng chữ, tựa như một đề toán đố dành cho mấy em nhỏ nhít tập làm quen với tính trừ. Tôi xin chép lại đủ đầy ở đây: “Một người nuôi 30 con vịt. Vừa rồi người đó bán đi một số vịt. Hỏi người đó còn lại bao nhiêu con vịt.”

Chỉ có thế. Bạn không đưa ra một lời bình cũng như hỏi tôi có biết giải thứ toán học siêu hình vậy không? Tối nay tôi sẽ thức khuya vì báo khoa học đưa tin rằng mặt trăng đang nằm rất gần quả đất. Supersized Supermoon. Lý Bạch đã thành người thiên cổ, Hàn Mặc Tử đã khuất núi, người sói đã tuyệt chủng; nhưng biết đâu chừng đêm nay trở chứng tôi sẽ làm được “một số thơ” về chị Hằng khuôn trăng đầy đặn hoặc da tôi ngứa ngáy mọc lông, mõm dài ra và cất khan giọng một số tiếng hú mất tính người, đầy đe doạ. Trước đây, vào những đêm âm u không trăng tôi từng doạ bạn bằng một số bài thơ tối nghĩa. Có thể bạn xem tôi là vịt nghe sấm, rồi mượn tạm đề toán kia để nhắc khéo, trong một đống con cóc có một số nhái được bán đi, hỏi mi rằng cóc còn lại bao tá?

Hai ba năm trước, cũng bạn ấy gửi cho tôi xem bài làm luận văn của một học sinh trước đầu đề “Tả chú thương binh”: Gần nhà em có một chú thương binh, chú đã bị thương hai lần. Một lần ở Buôn Mê Thuột và một lần ở đùi. Đáng yêu quá! Tôi đã sốt sắng hồi âm cho bạn biết, nếu được làm giáo viên chẳng rõ thang điểm nào tôi sẽ dành cho trò ấy, và không chừng tôi sẽ mời trò đi uống một ly cà phê. Có vậy mới thấy, với tôi, môn văn bao giờ cũng “ướt át” ngàn lần hơn môn toán khô khan và khó hiểu. Tôi không tin là trò ấy chẳng tìm ra một địa danh ác liệt nào khác và chữ “một lần ở đùi” điền thế vào, nó đã là một ám ảnh khôn nguôi, xác thực và súc tích. Tôi đãi em ly cà phê vì tôi nhìn ra, giản dị một điều, nếu mai này em làm thơ e tôi sẽ đỏ mặt thủ phận thôi mơ mòng.

Vàng rơi mênh mông. Trước nhà không trồng cây ngô đồng, cây phong xứ này chỉ còn ở đậu đôi ba chiếc lá chưa lìa cành, lắc lay. Nhìn quang cảnh một sớm mai phát hiện ra sự trống trải nọ tôi vơi bớt ác cảm với cái đề toán kỳ cục kia. Người thân, bạn bè, anh chị em gồm 30 người, vừa rồi họ lần lượt bỏ đi một số, hỏi tôi còn lại bao nhiêu thân bằng quyến thuộc? Hãy bỏ giấy trắng, hãy đóng nắp ngòi viết và cũng chẳng nên quan hoài tới bất kỳ một lời giải nào cả. Không toán học, không luận văn, đến mùa thì lá rụng, chỉ thế thôi. Chẳng đôi co, chẳng than van, nghe Tú Xương uỷ lạo:

“Ông khóc làm chi thế hỡi ông?
Cười lên một tiếng có hơn không?
Người ta sống được bao nhiêu nả,
Mà nỡ ăn vòi với hoá công!”

Cười. Động từ ấy có lắm kẻ quên cách chia, ở thì quá khứ và hiện tại. Sao mãi đố kỵ, không vui với nhau một phút giây để khi người ấy mất đi lại đâm ăn năn tưởng tiếc? Những nghệ sĩ tài hoa Tây phương sinh thời bị lên án khinh miệt rẻ rúng, khi qua đời họ để lại những tác phẩm “sinh bất phùng thời” được đấu giá cao ngất. Rõ là “bắt phong trần phải phong trần, cho thanh cao mới được phần thanh cao”. Nhưng đã là nghệ sĩ, họ cần đi qua những ngày u tối, một trải nghiệm cần thiết. Leonard Cohen từng tâm sự ở năm 2005: “… Tôi chẳng có một xu dính túi. Tôi không muốn nói điều ấy là một bi kịch. Tôi hiểu vừa đủ về cuộc đời lớn rộng này, cũng như tôi biết có thứ gì đó đang đến gần với tôi.” Nhà thơ Bùi Giáng có làm bốn câu trác tuyệt nhằm làm rõ cái phút giao thoa nọ:

“giờ đứng lại là bây giờ rất lạ
là bao giờ từ buổi lạc tin hoa
nhầm bóng nguyệt là sầu đau khôn tả
phút trùng lai là ngó vội nhau và…”

Nhầm bóng nguyệt? Đêm nay vầng trăng có thật vằng vặc chiếu suốt đất trời như NASA tuyên bố? Ai người đoái tưởng ngó vội nhau và giải giùm nhau một số vấn nạn trong cuộc đời? Đời có bao lăm mà hững hờ. Trong khi đời kiếm đủ cách để gạt những kẻ yêu nhau. “Life finds a thousand way to cheat lovers”. Người bạn gửi email cho tôi là người yêu tôi năm cũ. Người ở Sài Gòn, nơi có bà Hom bà Chiểu bà Quẹo, có ông Tạ ông Lãnh chú Ía. Tôi bị đời gạt qua sống cùng những vị thánh, một đời nặng nhọc chẳng đắc đạo, hết Saint-Paul tới Saint-Denis, Saint-Catherine, Saint-Michel, Saint-Laurent. Có 30 tên đường mang tên thánh trong địa phận Montréal, bị đổi tên một số, đố em còn lại bao nhiêu vị thánh? Rét mướt đang theo chân Thu về ngự, tôi ngoại đạo nên thèm cơn nắng bình thường bà Hom bà Chiểu bà Quẹo mãi giam em đổ mồ hôi sôi nước mắt biết bao. Anh Trịnh Công Sơn, anh Đinh Cường từng có khi đưa tay lôi tôi về với ông Tạ ông Lãnh mà lần khân một vui chân, giờ nghĩ lại là bây giờ rất tiếc, là bây giờ hai anh đã xa xôi. Đi một mình về thăm người yêu cũ, sao chưa đi lòng những luống ngậm ngùi! Tự hỏi thầm liệu có nhầm bóng nguyệt?

Tôi viết email trả lời, rất nguỵ biện, rằng tôi muốn giữ hoài hình ảnh bạn thời học văn khoa để nuôi dưỡng một chuỗi kỷ niệm vàng son cũ. Tôi sợ nhìn ra bao tàn phai mà bạn đang mang, đang cực lòng sống với lắm thương tổn trong lòng. Bạn thôi không còn làm giáo viên, cho hay đang buôn bán lặt vặt. Tôi cũng vậy, viết lặt vặt, viết manh múm, viết tản mạn chẳng ra ngô khoai. Người ở chợ Bà Hom lấy làm ngạc nhiên là đứa ở vùng đất có lắm thánh lại đói meo chuyện nhuận bút. Hổng dám đâu. Bạn nói. Bên này hả, viết bài gửi cho đôi ba tờ báo thì cơm hàng cháo chợ phủ phê. Đi thử một chuyến đi mà, hứa là không manh động “người về ta chẳng cho về, ta nắm vạt áo ta đề câu thơ”. Hắn có hai vạt áo, bị người ta viết một số câu lên trên, đố em hắn có chịu ở trần không?

Sài Gòn vừa rồi hứng chịu cơn mưa cực đoan, chồng bạn đi xe máy bị nước cuốn gây tai nạn phải vào nằm viện. Tôi có gửi “một số” cho bạn để chống đỡ qua cơn ngặt nghèo. Tôi dặn dò bạn hãy quên đi những con số. Đừng giải toán kiểu như viện phí phải trả, thuốc men, tiền đi xe ôm, bới xách thực phẩm an toàn, cà phê sinh tố đã chi tiêu… vị chi là còn lại chút chút. Có duy một “bài toán” mà tôi sợ nhất: Về bên nhau chan hoà niềm vui trong hai tuần, khi ra phi trường, trời ơi, làm sao chân bước cho đành, hở bà Quẹo?

Đau thương rơi rớt một số trên phi trình chất nặng ăn năn. Một số chẳng thể cân, đo, đong, đếm. “Vẫn em dáng cây nghiêng nẻo khuất, Sương muộn ham mê thức lá buồn”. Thanh Tâm Tuyền đã nói thế.

Chồng em đã ra viện chưa, có lành lặn? Ở đây tôi còn chống gậy mãi đếm lá vàng hư hao theo mùa hạn trên những con đường mang tên thánh. Gió ơi, lạy trời đừng thổi gió lên! Đây chẳng có lá bàng và Nhất Linh đã không viết thế.

Hồ Đình Nghiêm
Nov. 14, 2016