Mùa
thu Virginia – Photo by PCH - 2016
Cuộc
phân ly ấy làm chúng ta đôi ngã
Khi
Người Về bờ bến chẳng lặng yên
Bên
này bờ Ta Về như uất nghẹn
Bên
kia bờ con nước cũng trôi xa
Người
và ta vẫn như kẻ không nhà
Những
nhà thơ vắng bặt những vần thơ
Trước
giấy trắng người cúi mặt ơ hờ
Ta
ngẩng mặt đi tìm ánh mây qua
Cách
duy nhất tồn tại phải gầm đầu?
Nên
thi sĩ nào thoát cánh bay lên
Thế
hệ chúng ta cầm bằng chim cánh cụt
Biến
cố nào xúc động phút thiêng liêng
Gặp
đất khách lướt qua như thoáng gió
Áo
mùa thu vàng cả những trời mơ
Những
tàng cây ngại ngùng rung cánh lá
Về
đâu đây vắng lặng chốn trăng ngà
Xin
một lần gọi tên những thân quen:
Phạm
Cao Hoàng Phạm Nhuận cùng nường thơ đắm đuối
Thì
thơ đi vẽ đi viết hết đi Trương Vũ Nguyễn Tường Giang
Đinh
Từ Bích Thúy Nguyễn Minh Nữu Sơn Tùng Hoàng Vi Kha…
Chúng
ta ngờ rằng chính cuộc hàn huyên lịch sử đau thương
Mà
“Người Về” của Hoàng Hưng, “Ta Về” của Tô Thùy Yên nhỏ lệ vấn vương
Nhà
tù nhỏ nhà tù lớn ôi Việt Nam cát bỏng dặm trường
Ơi
làm sao thơ tôi nhẹ nhàng như cơn mưa rũ hết bụi đường
Đã
nghe rồi đám lá thu phong cũng thao thức hôm ấy
Những
bước chân trở về đặt lại những tra vấn cho mỗi người cầm bút hôm nay
Chúng
ta lẽ nào vẫn cô đơn trong từng giấc ngủ mộng mị
Chết
đuối nhận chìm 41 năm phi lý
Giữa
hai dòng nước phân ly
Bằng
thứ chìa khóa văn chương và thơ
Hãy
mở tung mọi cánh cửa của những ước vọng tự do
Để
nghe gió chuyển mình trong từng khớp xương của không gian
Sự
Thật.
NguyễnThị
Thanh Bình
Nhà
thơ Hoàng Hưng và Nguyễn Thị Thanh Bình