Thursday, November 3, 2016

2561. Thơ LÊ PHƯƠNG NGUYÊN (3)

  
Photo by PCH – November 3, 2016



Hoài cảm
trên dòng sông Cửu Long

Bến sông vẫn bến sông này,
Vẫn trời xanh thắm, vẫn mây trắng bờ,
Vẫn còn bên đợi bên chờ,
Trường giang, lữ khách đã ngờ mất nhau…

                                         
Hoa lau
                                    
Chờ ai chờ đến bạc đầu,                                   
Vẫy tay gọi núi gửi sầu theo sông;
Ráng chiều, máu nhuộm hoàng hôn,                             
Và không gian đã trắng hồn hoa lau…


Đi qua một làng quê
                                   
Nghiêng nghiêng cát trắng bãi dài,                                   
Hòn Đao núi dựng u hoài đợi ai?                                    
Nghe chừng đá nát vàng phai.
Người xa mỗi bước một dài nỗi đau…

                                             
Năm năm dòng sông thơ (*)
                                                              
Tặng Anh Trần Huiền Ân
                                   
Năm năm một giấc mơ dài,
Dòng xuân thu đã sương cài tóc ta;
Sông xanh với núi là nhà,                                  
Thơ là bằng hữu, rượu là tri âm….
                                                     
(*) Năm Năm Dòng Sông Thơ là tên một tác phẩm của Trần Huiền Ân


Hương Đêm

Dưới trăng gối cỏ nhìn trời,
Ngàn sao ai rắc trên đồi như hoa;
Lập lòe đom đóm bay qua,
Mùi hương đâu tự trời xa theo về…

                                        
Gửi hai con ở xa
                                               
Hai con nương náu bên trời,                                    
Chiều quê năm hết cha ngồi đăm đăm;                                      
Không buồn vì chuyện cách ngăn,                                     
Sợ đau vì nỗi xa xăm tấc lòng…

                                      
Buổi trưa                                   
ngắm hoa hồng qua song sắt
                                   
Đóa hồng trong nắng bâng khuâng,                                 
Nụ cười Em bỗng hóa thân đây rồi !                                  
Từ trong sương, gió, đất, trời,                                   
Là Em, là đóa hoa đời trao anh….
                                              

Một thuở còn vương
                              
Em nghiêng nón của một thời,                                    
Ngập ngừng  che nửa nụ cười trao anh,                                   
Xa rồi…thuở tóc còn xanh;                                   
Quê người vạn dặm đã thành chiêm bao…

                                          
Bên ngoài
ngôi giáo đường đổ nát
                                                               
Giữa trời Chúa đứng dang tay,
Đợi đàn con mãi ra đi không về;                                   
Thời gian từng giọt nặng nề,
Xa xăm đôi mắt bốn bề quạnh hiu….


Mới hay mình vẫn là người…
                                   
Bỏ kinh tế mới về thành,                                    
Lang thang đói khát áo manh nón cời…                                   
Mới hay mình vẫn là người,                                   
Nên từ đây sổ bụi đời có tên…

                                         
Lê Phương Nguyên