Friday, October 28, 2016

2552. Ý NHI Truyện ngắn QUÁN CHỮ CÁI


Photo by PCH – October 2016


...
Ba mươi năm đã trôi qua.

Chàng trai hai mươi bốn tuổi bị hất ra khỏi công ty như một cây non bị bật rễ. Ông không về quê, cũng không gặp bất cứ người thân hay bè bạn nào. Ông loanh quanh tìm việc trong thành phố một thời gian rồi quyết định ra đi. Trên chuyến tàu Bắc-Nam chật chội, hôi hám, ông ngồi bó gối gặm bánh mì trong một góc toa. Đối diện với ông là một người trung niên, mặc áo quần bộ đội đã cũ, cũng đang ngồi ôm chiếc ba lô vào bụng và gặm bánh mì. Ông ta chìa chiếc bi đông về phía chàng trai, uống đi, ăn bánh mì mà không có nước là chết nghẹn đấy. Ông ta có vẻ khoái khi nhìn chàng trai tu gần hết bi đông nước của mình, này, nhịn đói dễ hơn nhịn khát đấy. Bọn tớ đi hành quân, lo nhất là không tìm thấy nguồn nước. Chàng trai đưa trả chiếc bi đông, thế chú là bộ đội à. Ừ, ông ta đáp gọn lỏn. Thế sao chú lại ở đây. Thế tớ phải ở đâu, ông ta vặn lại. Chàng trai lúng búng, thì ở cơ quan này, công ty nọ, kiểu như những người có công ấy. Ông ta cười, cậu rõ là viên chức nhà nước. Sao ạ, chàng trai không hiểu. Ông ta lại cười, đánh giặc xong rồi thì làm việc khác, đánh nhau đâu phài là một nghề. Thực ra thì tớ cũng có một chỗ làm. Ngồi gác kho quân nhu. Mở cửa, đóng cửa, cả ngày chỉ có thế, buồn nẫu người. Thế là xin ra quân, lên tàu, nam tiến. Chàng trai để ý đến tiếng cười sảng khoái, át cả tiếng ồn ào xung quanh của ông. Sau này, khi đã thân thiết, chàng trai có lần nói với ông, nhờ tiếng cười của chú mà cháu vững lòng, quyết đi theo chú đấy. Có lẽ cũng vì tiếng cười ấy mà trong đêm, giữa tiếng xình xịch của con tàu, chàng trai đã kể câu chuyện của mình cho người bạn vong niên. Ông ta vứt cái bi đông rỗng  xuống sàn tàu, khốn kiếp, sao cậu không nện cho nó một trận. Chàng trai im lặng, không nhắc đến cơn nghẹn ngào bất thần của mình, mặt nóng bừng trong bóng tối. Tưởng ông ta đã ngủ, anh xoay mình, tìm một tư thế dễ chịu hơn, bất thần nghe thấy một cái đập mạnh vào vai, này, tớ cam đoan với cậu, cái thằng hại cậu ấy, đời nó rồi chẳng ra cái đếch gì đâu.
...