Có lẽ cho
đến khi nhắm mắt tôi cũng không thể nào tha thứ cho mình. Dù đã bao lần cố tình
biện hộ, nhưng chưa bao giờ tôi tìm ra một lý do chính đáng để tự trấn an.Tôi biết
mình không phải vô ơn, cũng chẳng bạc tình, nhưng không hiểu sao lại vô tình mắc
phải những lỗi lầm như thế để niềm ân hận cứ bám
theo và ray rứt không thôi.
Bao năm qua, cuộc đời đã trải nhiều thăng trầm dâu
bể, tôi đã cố tìm quên. Nhưng mỗi khi ký ức lắng đọng tìm về, tôi lại thấy lòng
mình quặn thắt. Nỗi niềm đó ít khi tôi kể lại cho ai, ngay cả với những người thân
nhất, nhưng hôm nay không hiểu sao tôi lại viết ra đây. Có thể trong tiềm thức,
viết là để giải toả những ẩn ức chìm lắng trong một góc kín đáo nào đó của tâm tư,
nhưng cũng có thể khởi đi từ một ước mong khiêm tốn là có người
đọc nó, để niềm đau của tôi không đến nỗi thành vô ích.
Đọc tiếp...
Đọc tiếp...