Bình minh trên biển Vũng Tàu – Nguồn: Vnphoto.net
Lại một chuyến đi khác, điểm đến: biển Vũng Tàu.
Chỉ vài ngày để sống cùng cảm xúc và chọn
những niềm vui. Ý định ban đầu là vậy, chương trình đã được sắp xếp nhưng sau
đó cũng có một vài thay đổi.
Phải nói là
trong mọi cuộc phiêu lưu, anh em Quán Văn đều vui vẻ vì được sống gần nhau: Những
trận cười bất tận, những câu nói trêu ghẹo bạn bè, câu này bất ngờ tiếp theo
câu khác... và cuộc chơi chữ nghĩa thường
biến thành một trận bóng bàn thú vị giữa những người yêu văn thơ.
Điều mang lại hương vị cho cuộc chơi chính là sự dí dỏm
và trí thông minh ngôn ngữ, của những câu chữ đa nghĩa được tung ra để khiêu
khích và chờ đợi câu trả lời, và sau đó là một trận cười giòn giã.
Thực ra, là bạn
cũng có nghĩa là có chung một thứ ngôn ngữ và chỉ qua một ánh nhìn là có thể hiểu
nhau. Một nhóm có thể rất nhỏ hay nới rộng ra nhiều người, và đìều quan trọng
chính là sự nối kết giữa những thành viên.
Nhóm Quán Văn
cùng với thời gian đã được mở rộng: Các nhà văn, những nhà thơ, nhà báo, họa sĩ
hay nhiếp ảnh, độc giả và cộng tác viên... mỗi người đều tự hòa mình và góp phần
chung vui, dưới cái nhìn thân thiện và
minh triết của nhà văn Nguyên Minh.
Mỗi lần họp mặt
đều vui như một truyện cổ tích, tuy nhiên cũng có lúc nỗi buồn hiện lên nét mặt
mọi người khi có ai nhắc về một vài người bạn đã không còn nữa. Cuộc sống vẫn
tiếp tục đi tới nhưng nhiều khi quá khứ cũng quay lại gây nhiều buồn khổ, còn
bây giờ nỗi buồn ấy tuy đã lắng đọng nhưng vẫn còn đấy những tiếc thương. Chỉ cần
ai nhắc đến những người bạn ở Pháp, ở Virginia hay ở một địa phương nào khác là
trên mắt mọi người đều ươn ướt. Nhưng nỗi buồn rồi cũng vượt qua khi nhớ lại những
tiếng cười. Đúng rồi, con người ta hay nhớ về những trận cười, và những khoảng
lặng.
Sự yên lặng có thể có nhiều ý nghĩa và có khi đó cũng là những diễn ngôn sâu sắc. Nó giúp chúng ta hiểu nhau bằng ánh mắt và bằng
cả trái tim.
Đó là tất cả những gì mà tôi suy nghĩ trong suốt chuyến
đi và cuối cùng chúng tôi đã đến Vũng Tàu.
Biển rất đẹp!
Chúng tôi đến vào lúc hoàng hôn và tất cả cùng rời phòng để
ra ngồi ở một quán cà phê trên bãi biển để uống một thứ gì. Gió mang mùi biển
phả lên người chúng tôi. Bờ biển vắng, chỉ có mấy người đi dọc theo mé nước.
Một giờ ngồi
bên nhau để trò chuyện và thư giãn cho đến khi bóng chiều đổ dài và màn đêm
buông xuống. Cũng chính thứ ánh sáng mập mờ và mùi vị của biển như thế này đã
đánh thức trí nhớ tôi về một buổi chiều trên bãi biển... rất nhiều năm về trước.
Chúng tôi hai
người cùng nắm tay đi dạo, thỉnh thoảng trao cho nhau những nụ hôn, rồi sau đó nằm
nép mình trên vũng cát nhỏ giữa những chiếc thuyền được kéo lên bờ dưới bầu trời
đầy sao. Cả hai đều im lặng, lắng nghe tiếng rì rào của biển. Một giây phút ngắn ngủi nhưng đẹp tuyệt. Và còn đẹp hơn vì cho đến giờ này chúng tôi vẫn
còn sống bên nhau để nhắc về những kỷ niệm. Nhưng lần này chúng tôi không chỉ
có nhau mà xung quanh còn có rất nhiều bạn bè thân thiết, có lúc nó cho tôi cảm
giác là mình đang sống thật đơn giản nhưng với thật nhiều cảm xúc, như những trẻ
em được thầy cô dắt đi du ngoạn.
Buổi sáng chúng tôi thức dậy thật sớm và gần như tất cả đều
ra biển để ngắm bình minh. Giữa những đám mây dày, đây rồi, một khối cầu lửa
đang từ từ từ xuất hiện, làm bầu trời ửng vàng rồi chiếu xuống mặt biển ở cuối
chân trời.
Như những đứa bé, vài người chúng tôi vừa reo hò vừa chạy
ào, nhảy ùm xuống biển; Những người khác đang mải miết chụp hình bầu trời màu
vàng cam nhờ ánh sáng của bình minh. Trong những lúc đó có nhiều trận cười mà
cũng có những khoảng lặng. Nhưng đứng trước sự mênh mông, vào lúc bắt đầu một
ngày mới tâm hồn đâu có thể dửng dưng.
Riêng với tôi có lẽ còn hơn thế nữa, vì chúng tôi đang cùng
sống lại những giây phút đẹp đẽ và sâu lắng bên nhau, giống như một buổi tối
nhiều năm trước dưới bầu trời đầy sao.
Anh Nguyên Minh ơi, bao giờ Quán Văn chúng
ta lại bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới nữa?
Elena Pucillo Truong
Sài
Gòn 03/05/2016
(Trương Văn Dân dịch
từ nguyên tác tiếng Ý: L’alba dorata sul
mare)