Trong ảnh: nhà văn Dư Hoa
Truyện ngắn " Thập bát tuế xuất môn viễn
hành" giới thiệu dưới đây là một trong những truyện đầu tay của Dư Hoa, viết
vào năm 1986, lúc tác giả, trải qua một tuổi thơ không mấy vui vẻ và sáng sủa
thời cách mạng văn hoá, phải mày mò học đọc qua những Đại tự báo, chưa hiểu biết
gì về văn chương, sáng tác. Tuy thế, truyện cũng được quan tâm và tán thưởng,
nhờ bút pháp độc đáo, lối kể chuyện trộn lẫn hiện thực với khôi hài, qua những
chi tiết lạ lùng đến bất ngờ, phi lý. Thành công bước đầu giúp Dư Hoa tự tin,
quyết định theo học Viện Văn học Lỗ Tấn và tiếp tục sự nghiệp sáng tác, để trở
thành một khuôn mặt sáng giá trên văn đàn Trung Quốc, nổi tiếng khắp thế giới.
Con đường rải nhựa liên tục lên cao xuống thấp tận ngút
ngàn, chừng như được gắn lên trên đầu ngọn sóng. Trong vùng rừng núi này, đi bộ
trên đường khiến tôi có cảm tưởng như đang ở trên con tàu. Năm đó tôi mười tám
tuổi, vài sợi lông vàng từ râu cằm lay theo gió, tôi thấy quý lắm vì đó là những
sợi đầu tiên. Tôi đã đi bộ trên con đường này suốt cả ngày rồi, nhìn thấy bao
nhiêu là núi, bao nhiêu là mây, chúng gợi cho tôi nhớ lại những người thân quen
nên tôi gọi chúng bằng biệt danh những người này. Nhờ thế mà đi cả ngày rồi
nhưng tôi vẫn không thấy mệt. Tôi ra đi lúc sáng sớm, giờ đã cuối ngày, đã thấy
những dấu hiệu đầu tiên của buổi hoàng hôn. Tôi chỉ mong thấy xuất hiện một cái
quán thôi.
Trên đường đi tôi có gặp vài người, nhưng không ai biết
có gì ở phía trước, có cái quán nào không. Ai cũng bảo tôi: " Đi rồi biết!
" Tôi nghĩ là họ có lý cả thôi, đó cũng chính là điều tôi đang làm: tôi sẽ
biết. Dù sao, tôi vẫn chưa thấy cái quán nào và bắt đầu lo.
Đọc tiếp...
Đọc tiếp...