Ảnh:
google image
và
bài thơ tôi viết đêm nay
là
bài thơ sau bốn mươi năm
kể
từ hôm vượt đèo Ngoạn Mục xuống Sông Pha
chạy
ra Tuy Hòa
trở
vô Sài Gòn
và
nhận tin cha tôi đã chết
ông
qua đời khi chiến tranh kết thúc
để
lại trần gian nỗi nhớ khôn nguôi
để
lại đàn con trên quê hương tan tác
để
lại trong tôi vết thương mang theo suốt cuộc đời
bốn
mươi năm rồi con vẫn nhớ, cha ơi!
ngày
mùa đông cha mặc áo tơi ra ruộng
ngày
nắng lửa cha gò mình đạp lúa
những
sớm tinh mơ cùng đàn bò lầm lũi đi về phía bờ mương
rồi
mùa thu cha đưa con đến trường
con
thương ngọn gió nồm
mát
rượi tuổi thơ những ngày đầu đi học
đi
ngang qua Duồng Buồng bọn nhỏ trong thôn vẫn thường trêu chọc:
chiều
chiều ngọn gió thổi lên
học
trò Thầy Bốn chẳng nên đứa nào
thương
cha một đời lận đận lao đao
cầm
lấy chiếc cày để tay con được cầm cuốn sách
thương
chiếc áo cha một đời thơm mùi đất
thương
đất quê mình thơm mãi mùi hương
rồi
mùa thu cha đưa con đến trường
con
thương những con đường
cha
đã dẫn con đi về phía trước
con
vẫn còn đi sao cha đành dừng bước
bốn
mươi năm trời con thương nhớ, cha ơi!
Phạm Cao Hoàng
March
22, 2015
…Dạo ấy, mỗi lần ghé Tuy Hòa, tôi ở lại
cùng Phạm Cao Hoàng trong căn nhà nhỏ của gia đình Hoàng. Đọc bài thơ CHA
TÔI, tôi
nhớ đến ngôi nhà và hình ảnh của bác trai. Bác cao, hơi gầy và da ngăm đen.
Cái đen của nắng và gió, của một người nông dân thuần chất. Hiền và độ lượng.
Ngôi nhà có cái chái bếp nấu ăn bằng những thanh củi. Ngôi nhà có bộ ván ngựa
mà tôi với Trần Hoài Thư thường nằm ngủ. Ngôi nhà với lối đi từ đường Nguyễn
Huệ vào với những thửa ruộng nhỏ như vuông chiếu nằm, đầy ắp tình yêu
thương. Đọc bài thơ, hình ảnh bác trai lại hiện ra trước mắt. Sao bác lại qua
đời khi chiến tranh kết thúc vậy bác? Còn nỗi buồn nào hơn khi chiến
tranh đã chấm dứt trên quê hương mà bác lại ra đi? Sao bác không ở lại
để nhìn thấy các con của bác và bạn bè không còn phải sống trong cảnh mịt mù
khói lửa của cuộc chiến tranh này? … (Trích bài viết ĐẤT VÀ NGƯỜI của Phạm
Văn Nhàn)
|