Văn học miền nam 1954-1975
TRẦN
HOÀI THƯ
Gặp bạn bè trên chiến trường xưa
sơn dầu trên bố, 18 x 24 in
2008
2008
Đêm
đột kích
Tháng
chạp đột kich đêm
Cuộn băng cứu thương cột chùm hơi thở (1)
Chấm lân tinh trên ba lô (2)
Cuộn băng cứu thương cột chùm hơi thở (1)
Chấm lân tinh trên ba lô (2)
Con
trăn người trên đồng nước lũ
Bì bõm hố bom hố pháo hụt chân nước ngập quá đầu
Tháng chạp đột kích đêm
Bì bõm hố bom hố pháo hụt chân nước ngập quá đầu
Tháng chạp đột kích đêm
Chiếc
địa bàn dạ quang chỉ đường phương giác
Một trái hỏa châu vỡ òa ánh sáng
Con trăn người bỗng rạp mình xuống nước
Một trái hỏa châu vỡ òa ánh sáng
Con trăn người bỗng rạp mình xuống nước
phi tang (3)
(1)
Băng cứu thương được dùng làm dây chuyền nhau giúp người lính khỏi lạc bước vì
đêm quá tối
(2) Để dễ nhận diện
(3) Mỗi lần thấy ánh sáng, người lính phải cúi rạp xuóng mặt nước cố dấu hình dáng, tránh con mắt quan sát của địch
(2) Để dễ nhận diện
(3) Mỗi lần thấy ánh sáng, người lính phải cúi rạp xuóng mặt nước cố dấu hình dáng, tránh con mắt quan sát của địch
Con
đường trăng
Tháng
giêng qua làng em
Dừng
quân bên hiên nhà nhỏ
Trăng
lung linh trên tàn vú sữa
Xôn
xao gió gọi thì thầm
Em
nhìn lên bầu trời vô tận mênh mông
Tôi
kể em nghe về chùm Hạc Trắng
Tháng
giêng bầu trời đầy sao lấp lánh
Con
hạc bay về thăm lại quê hương
Em
thấy gì không, đuôi nó dị thường
Vì
sao sáng giữa hằng hà tinh tú
Vì
sao sáng đang cùng nhau nhảy múa
Như
cả bầu trời mở hội hoa đăng
Em
nhìn lên, đôi mắt long lanh
Tôi
bắt gặp thêm hai vì sao yêu dấu
Em
mười lăm, hết giêng mười sáu
Tôi
hứa trăng tròn trở lại thăm em
Bây
giờ tôi bỏ làng cũ lưu vong
Bỏ
những đêm qua vườn xưa hương cau hương bưởi
Bỏ
ngọn gió thì thầm trên tàn vú sữa
Bỏ
con hạc trời trở lại hằng năm
May
mà tôi còn có hai vì sao xa xăm...
Trước
giờ tiếp viện
Nửa
đêm kẻng giục, quân ra trận
Kinh
động cả lòng đêm tối bưng
Nhận
lấy ba ngày cơm gạo sấy
Không
buồn chỉ một chút bâng khuâng
Đời
ta là con số không vô tận
May
trên đầu còn chiếc mũ rừng
Mũ
nhẹ nên coi đời cũng nhẹ
Chiến
tranh. Thì cũng tựa phù vân
Người
lính sao anh còn ngái ngủ
Anh
có lo gì một chuyến đi
Anh
có mang theo lòng thống hận
Hay
là cái nghiệp buổi sinh ly
Anh
có buồn không, giữa cõi đêm
Mỗi
lần xuống núi, về mông mênh
Lên
xe, bỏ lại đồi thiên cổ
Bỏ
trại gia binh lạnh ánh đèn
Thì
đi, lầm lũi đi vô định
Ở
cuối trời kia, vẫn cuộc chơi
Hỏi
ông thượng sĩ Nùng, xin rượu
Cổ
lai chinh chiến, kỷ nhân hồi ...
TRẦN HOÀI THƯ