Một người bạn của từ Morocco trở về kể câu chuyện thú vị về một nhà truyền giáo. Ngay khi đến Marrakesh, vị
này quyết định mỗi sáng sẽ đi bộ trên sa mạc ngay bên ngoài thành phố.
Lần đầu tiên làm việc này, ông để ý tới một người đàn ông đang nằm, tai
ép sát mặt đất, một bàn tay vỗ lên cát.
Nhà truyền giáo tự nhủ: anh ta điên thật rồi.
Nhưng
cảnh này vẫn tái diễn mỗi ngày, sau một tháng, ngạc nhiên về thái độ lạ
lùng này, ông quyết định bắt chuyện với người đó. Khó khăn lắm, vì ông
chưa rành tiếng Á rập, ông quỳ gối bên cạnh anh ta.
" Anh đang làm gì vậy?"
" Tôi kết bạn với sa mạc, mang đến chút an ủi cho sự cô đơn và những giọt nước mắt của sa mạc ".
" Tôi không biết là sa mạc cũng có thể rơi nước mắt."
"
Ngày nào sa mạc cũng khóc vì nó mơ sẽ trở nên hữu dụng cho loài người
và biến thành một khu vườn rộng lớn để người có thể trồng ngũ cốc, trồng
hoa và thả cừu ăn cỏ."
"
Vậy thì anh hãy bảo với sa mạc rằng nó đang thực hiện một nhiệm vụ quan
trọng", nhà truyền giáo nói. " Mỗi khi tôi đi bộ trên sa mạc, tôi hiểu
được tầm vóc thực sự của con người, bởi vì không gian mênh mông của sa
mạc nhắc nhở tôi rằng chúng ta bé nhỏ biết bao so với Thượng Đế. Khi
nhìn vào cát sa mạc, tôi hình dung ra hàng triệu con người trên thế giới
đã sinh ra bình đẳng, cho dù thế giới không phải lúc nào cũng công bằng
với tất cả mọi người. Những ngọn núi nơi sa mạc giúp tôi suy ngẫm, và
khi tôi ngắm nhìn mặt trời hiện từ lên phía chân trời, tâm hồn tôi dâng
tràn niềm vui, tôi cảm thấy gần với Tạo Hoá hơn."
Nhà
truyền giáo giã từ anh chàng kia để trở về với công việc hàng ngày. Hãy
tưởng tượng ông ngạc nhiên xiết bao khi, vào sáng hôm sau, ông lại thấy
người đàn ông cũng tại vị trí đó, cũng tư thế đó.
" Anh đã kể với sa mạc tất cả những gì tôi nói chưa?"
Người đàn ông gật đầu.
" Và nó vẫn khóc?"
"
Tôi nghe được từng tiếng nức nở. Bây giờ sa mạc đang khóc vì cả hàng
ngàn năm nó cứ tưởng là hoàn toàn vô dụng, là phí thời gian vô ích vào
việc báng bổ Thượng Đế và số phận của chính mình."
"
Vâng, anh nói với sa mạc rằng, dẫu cuộc đời ngắn ngủi hơn nhiều, loài
người chúng ta cũng mất nhiều thời gian cho rằng chúng ta vô dụng. Hiếm
khi chúng ta khám phá được số phận thực sự của mình, và cứ nghĩ là
Thượng Đế bất công với chúng ta. Cuối cùng, thời điểm cũng đến, có điều
gì đó tiết lộ cho chúng ta cái lý do tại sao chúng ta ra đời, rồi chúng
ta cho là đã trễ để thay đổi cuộc sống, và tiếp tục đau khổ, và, giống
như sa mạc, tự dằn vặt mình về thời gian đã bỏ phí."
" Tôi không biết sa mạc sẽ nghe những điều này không. Nó đã quen đau khổ và không nhìn sự vật theo cách khác."
" Chúng ta hãy làm điều tôi vẫn thường làm khi cảm thấy là mọi người đã mất hết hy vọng. Chúng ta hãy cầu nguyện."
Cả
hai người quỳ xuống và cầu nguyện. Một người hướng về Mecca vì ông ta
là tín đồ đạo Hồi, người kia đan hai tay lại với nhau để cầu nguyện vì
ông theo đạo Cơ Đốc. Mỗi người cầu nguyện Thượng Đế của mình, mà thực ra
cũng chỉ là một Thượng Đế thôi tuy là mọi người đều quyết gọi bằng
những tên khác nhau.
Ngày
hôm sau, khi nhà truyền giáo lại đi bộ buổi sáng như thường lệ thì
người đàn ông kia không có ở đó nữa. Tại vị trí mà anh ta thường ôm hôn
mặt đất, cát trông có vẻ ướt, vì có một con suối nhỏ bắt đầu sủi bọt
nước nơi đó. Mấy tháng sau, suối lan rộng, dân thành phố xây ở đó một
cái giếng.
Dân
du mục Bedouin gọi chỗ này là " Giếng Nước Mắt Sa Mạc". Họ bảo rằng
người nào uống nước giếng này sẽ biết cách biến nguyên nhân nỗi khổ
thành nguyên nhân của niềm vui, và thôi không tìm kiếm số phận thực sự
của mình nữa.
PAULO COELHO
(Nhà văn Brazil)
(Nhà văn Brazil)
Thân Trọng Sơn dịch từ bản Tiếng Anh