Tháp Bánh Ít, Bình Định
- Ảnh: internet
Sau một cuộc hành trình dài ngày, từ bên
này quả địa cầu sang bên kia, ngồi trên chuyến bay mất cả trên 12 tiếng đồng hồ
ê ẩm cả người, mới biết mình đã già. Đến San Jose vài hôm lại leo lên máy bay
qua miền Đông Bắc nước Mỹ, gặp bạn bè cùng một niềm say mê văn chương, cũ và
mới tại nhà Trương Vũ. Về Việt Nam làm Quán Văn-Bên dòng sông Potomac, một số trang Chân dung Văn Học cho một người
bạn văn vừa mới gặp nhau nơi đất khách quê người. Phùng Nguyễn. Tiếp theo Quán
Văn số Xuân lại tiễn đưa một họa sĩ, nhà thơ tài hoa, người bạn đã dành nhiều
tình cảm chân thành với tôi, với Trương Văn Dân, với Ellena, với Đoàn Văn
Khánh, Lữ Kiều, trong những ngày chúng tôi dừng chân ở tiểu bang Virginia. Đinh
Cường bỏ cuộc chơi về nơi vĩnh hằng.
Bây giờ, chúng tôi mới thực hiện được Quán
Văn về Bình Định, nỗi nhớ, sau một chuyến gồm những anh chị em cùng một mẫu số
chung là niềm say mê văn chương, trên một chiếc xe 29 chỗ ngồi.
Dù ngồi trên xe suốt cuộc hành trình 12
tiếng đồng hồ nhưng tôi không thấy mệt mỏi. Con đường cao tốc hai chiều mỗi bên
hai line dù chỉ bằng một nửa ở Mỹ, không nhiều xe chạy nối đuôi với tốc độ vun
vút, ở đây xe vẫn chay êm ái trên con đường quanh co ven biển. Nhìn những ngọn
sóng bạc đầu vỗ vào bờ cát trắng. Nhìn những dẫy núi đồi chập chùng. Nhìn những
đám mây trắng lơ lửng trên nền trời xanh mơ. Lòng tôi nhẹ tênh.
Về Quy Nhơn lần thứ nhất cách đây hai năm,
sau 38 năm cách biệt. Việc đầu tiên tôi lang thang một mình trên những con
đường một thời đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm. Tất cả đều đã thay đổi, không
còn một vết tích ngày xưa. Đâu còn ngôi nhà cổ ngói âm dương, trong khu vườn bỏ
hoang, tường vách đóng rêu phong. Căn gác gỗ, ngăn nhiều phòng nhỏ để cho thuê,
mà khách trọ là những sinh viên trường Sư phạm mới thành lập tại một thành phố
mới được tiếp thu từ Liên khu 5 sau 1954. Lũ chúng tôi gồm năm bảy đứa, lên cầu
thang gỗ xiêu vẹo, những đôi chân mỗi đứa nhẹ nhàng từng bước, cứ sợ té xuống.
Nếu chủ nhà người Tàu không có cô con gái mang vẻ đẹp “liêu trai” làm xiêu lòng
chúng tôi, có lẽ chúng tôi đã tìm đến một nơi an toàn khác rồi. Chỉ có tên
đường còn giữ. Phan Bội Châu.