Ảnh: internet
Tôi
đã có dịp đọc các bài viết của ông Bá Dương viết về chính dân tộc mình ,”Người
Trung Quốc xấu xí” hay “ Kẻ thù của người Trung Quốc”. Qua các bài viết, ông Bá
Dương cho rằng dân tộc ông đã nhiễm một
loại siêu vi khuẩn truyền nhiễm có tính di truyền từ đời này sang đời khác. Ông
kẻ vạch đủ thứ thói hư tật xấu của người Trung Quốc như: dơ dáy, ồn ào bát nháo,
tự cao tự đại, hám danh hám lợi, hoang dâm vô đạo, lừa đảo láo khoét, anh em họ
hàng cấu xé, chòm xóm đấu tố, nịnh bợ kẻ mạnh, hiếp đáp kẻ yếu, quan chức thì
vênh váo ngạo mạn, dân đen thì u mê ngu muội…Ông cho rằng bạo chúa, bạo quan ở
Trung Quốc không bao giờ bị tiêu diệt.
Về
Đại Cách Mạng Văn Hóa, ông Bá Dương viết: “Từ ngày loài người có lịch sử đến
nay chưa bao giờ thấy một tai họa nào do con người làm ra to lớn đến như vây.
Chẳng nói đến tổn thất nhân mạng , cái tổn thương lớn lao nhất là sự chà đạp
nhân tính, dầy xéo lên phẩm hạnh cao quý”.
Ông
Bá Dương có một bút pháp lôi cuốn, lập luận khá chặt chẽ.Nhưng, xét cho kỹ,
phát biểu của ông bộc lộ nhiều sơ hở và không đến nơi đến chốn.
Thứ
nhất, ông nêu đủ thứ thói hư tật xấu của dân tộc ông, nhưng lại tránh nêu một tật
xấu đặc trưng của người Trung Quốc là thói thích ăn thịt người. Trong lịch sử
nhân loại, có lẽ chẳng có vị đại thần nào giết thịt con mình nấu cho vua ăn, và
cũng chẳng có ông vua nào ăn thịt trẻ con khen ngon như ông vua nước Tề thời Xuân
Thu ở Trung Quốc.
Thứ
hai, ông nói bạo chúa, bạo quan ở Trung Quốc không bao giờ bị tiêu diệt.Xin được
thưa lại với ông, không có thứ bạo chúa, bạo quan nào mà không bị tiêu diệt,
không chóng thì chầy. Hãy nhìn lui lại: Tần Thủy Hoàng, Hitler, Staline…Bạo
chúa, bạo quan sở dĩ dương oai diệu võ được
lànhờ chế độ độc tài. Đây là thể chế tội phạm, là mô hình cai trị lạc hậu,
nhìn lướt qua tưởng chừng không gì lay chuyển nổi, nhưng nó sẽ bị trào lưu dân
chủ cuốn phăng đi nếu không tự sụp đổ tan tành do lỗi nội tại của chính nó (tự
đào mồ chôn mình).
Thứ ba, ông nói đến Đại Cách Mạng Văn Hóa, sao nghe nhẹ tênh? Thật ra, thảm họa lớn
nhất mà Mao Trạch Đông gây ra là Đại Nhảy Vọt. Mao đã mơ một giấc mơ hão huyền,
mơ chỉ sau một đêm ngủ dậy là thấy chủ nghĩa cộng sản và đã đẩy nhân dân Trung
Quốc vào cảnh khốn đốn. Hãy đọc truyện ngắn KHÓI BẾP của nhà văn A Thành do
Thân Trọng Sơn dịch và giới thiệu viết về nạn đói trong thời kỳ Đại Nhảy Vọt ở
Trung Quốc (1959-1961). Nạm đói, theo nhiều tài liệu, đã cướp đi sinh mạng của
36 triệu người. Đây là câu kết truyện:
“Khi hơi
nước tan hết, anh nhìn thấy thứ đang nấu trong nồi kia là một bàn tay trẻ con”
(1)
Trong
thời kỳ Đại Nhảy Vọt đó, người Trung Quốc trao đổi trẻ con để ăn thịt (không
dám ăn thịt chính đứa con do mình đẻ ra). Ông già trong truyện, không có con
nên chỉ xin được một bàn tay về nấu và ngồi canh lửa, chờ bên bếp.
Nhà
văn A Thành có lối viết khô gọn, cấu trúc truyện tài tình, đọc đến câu cuối lạnh
cả xương sống. Điều đáng nói ở đây là nhà văn đã dám lột trần thói ăn thịt người
của dân tộc mình. A Thành đã tiếp nối được bản lĩnh của nhà văn Lỗ Tấn: “Mở lịch sử ra tra cứu… chỉ thấy trên mỗi tờ giấy
viết xiêu xiêu chữ nhân, nghĩa, đạo đức…mà nhìn thấu đến giữa những dòng chữ
thì ra cả cuốn đều chép rặt có ba chữ: “Ăn thịt người”…”(2). Ăn thịt
người là thói xấu truyền kiếp đã đi vào huyết quản của người Trung Quốc như một
loại “siêu vi khuẩn di truyền từ đời này sang đời khác”, kể từthời Xuân Thu với
ông vuaăn thịt trẻ con khen ngon, đến tập quán ăn bánh bao tẩm máu tử tù để chữa
bệnh lao (3), và còn truyền mãi cho đến ngày nay.
Ngày
nay, “Ngày 07-5-2012, Trung Quốc đã bán lậu qua Nam Hàn hằng trăm viên thuốc bổ
gọi là dinh dưỡng; nhưng khi Cảnh sát và Bộ Y tế Nam Hàn tại Seoul bắt được một
lô hàng gồm 17.000 lố thuôc viên này thì thử nghiệm cho thấy bên trong hoàn
toàn là thịt của trẻ em
(Link:http//w.w.w.2140702/South-Korea-customs-officials-thousands-pills-filled-powdered-human-baby-flesh-html)…
Thịt
người đang là món ăn khoái khẩu tại Trung Quốc và có nhiều cửa hàng bán thịt
người xẻ ra từng phần hay bán nguyên thi thể. Xác của thai nhi thì hầm làm xúp
nấu với thuốc bắc. Xác thai nhi từ 6 tháng đến trẻ em lối 2 tuổi khi mới chết
xác còn tươi thường có giá mua vào ở Bắc Kinh là US$300.00 đến US$500.00.”
(THY
MAI. Dịch và tổng hợp- Oregon Thời Báo số 706 ngày 26 tháng 11 năm 2015)
Qua
tin báo, rõ ràng Trung Quốc đã “có một bước tiến nhảy vọt” trong việc cung cấp
chất dinh dưỡng cho cơ thể, chuyển từ “thức ăn” sang “viên uống” cho nhanh gọn
và dễ bảo quản, điều mà Mỹ và Nga đang muốn áp dụng cho các phi hành gia phải
lưu lại làm việc nhiều ngày trên trạm vũ trụ. Duy có một sự khác biệt căn bản
là thay vì tìm kiếm những phát minh tân tiến về y-dược, người Trung Quốc chỉ
làm một việc man rợ đơn giản là sấy khô, xay thịt trẻ em thành bột rồi vò viên
(pills-filled-powdered-human-baby-flesh).
Có
ai đặt câu hỏi, con người ta chỉ trở nên hoặc quay lại man rợ do hoàn cảnh bức
bách, vậy do đâu mà người Trung Quốc dã man, tàn ác dường ấy? Xin thưa, thói ăn
thịt người ở Trung Quốc không phải là do hoàn cảnh bức bách, mà có nguồn gốc lịch
sử. Từ một ông vua ăn thịt trẻ con khen ngon đến việc lấy xác thai nhi hầm thuốc
bắc và dùng thịt trẻ em làm thuốc viên, đối với người Trung Quốc, tất cả đều diễn
ra cách thản nhiên vì lịch sử của họ, “cả cuốn
chỉ chép rặt có ba chữ : Ăn thịt người” (2).
Có
một câu nói nổi tiếng : “Hãy cứu
lấy trẻ em trước khi chúng kịp ăn thịt người!”(4).
Trong bối cảnh hiện nay, câu nói này cần được phổ biến rộng rãi như một lời cảnh
báo.
December 2015
Nguyễn Âu Hồng
__
Blog
Phạm Cao Hoàng
Lỗ
Tấn-Nhật Ký Người Điên-Wikipidea
Truyện
ngắn “Thuốc” của Lỗ Tấn-Wikipidea
Xin
lỗi chỉ nhớ câu nói, không nhớ tên người nói.