Tuesday, December 8, 2015

2178. Thơ NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH Đêm


Photo by PCH - Scibilia, December 2015




Phương Đông im như ai vừa sập cửa
Ngày oằn vai cõng tối. Nắng theo đi
Để lại một trời đêm chết đứng

Sao tắt hồn rơi không lưới đựng
Từng bầy gió nhỏ khóc đưa tang
Vành môi khô trăng buồn cong lưng ốm

Đường mờ sương hút từng con bóng chạy
Khuya nằm ngất lịm chiêm bao
Nghe xa lắm tiếng ngày đi run rẩy

Đàn cỏ ồn mầm xanh khua bóng tối
Rưng rức những bàn chân mọc đuổi
Nhìn treo lên lúc lỉu những phương trời

Trời xa đuối. Lòng đêm sâu thẳm miết
Cây mỏi mệt bứt ra hoài lá bệnh
Thở dài gió lạnh trổ mình gai

Gai đêm nhọn giấc mơ đi không trót
Mắc cạn lòng nhau giấc ngủ đìu hiu
Hoạ chăng mai. Có một niềm vui sót…


nguyễn thị khánh minh
10.2015