NGƯỜI BẠN LỚN
Phan Ni Tấn
Chân dung Bùi Giáng
dinhcuong
Thấy
trong blog Phạm Cao Hoàng có thơ nhắc đến Trung Niên Thi Sĩ làm tôi nhớ người bạn
thơ lớn dễ thương nhất của chúng ta là nhằ thơ Bùi Giáng.
Năm
1979 tôi bán sách cũ trong chợ sách Đặng Thị Nhu, ngày bán được, ngày thì không
có một xu dính túi nên thường thường tôi đói mờ mắt. Để bảo đảm cho cái bụng xẹp
lép phình lên một chút, trưa trưa tôi uống nước máy trừ cơm. Tối thì mò tới nhà
bạn ở trọ gần rạp hát Quốc Thanh giành ăn mì quốc danh với lũ chuột cống rồi
lang thang vô chợ gà Thái Bình ngủ bụi. Sáng lại lếch thếch ra chợ sách kiếm ăn
qua ngày.
Một
buổi sáng, khoảng giữa năm 1979, thình lình cả chợ sách náo loạn cả lên. Tôi ló
cổ ngó ra phía đầu chợ thì thấy "Hồng Thất Công" xuất hiện. Ở chợ
sách này chỉ có hai vị khách lớn, có uy tín bậc nhất trong làng văn học nghệ
thuật miền Nam là nhà thơ Bùi Giáng và nhà khảo cổ Vương Hồng Sển mới làm cho cả
chợ xôn xao đến thế. Riêng Bùi Bàng Dúi của chúng ta thì một ngày như mọi ngày.
Rất là "Thất Cái"; vẫn tả tơi quần áo vá chùm vá đụp, tóc tai rũ rượi,
đầu đội nón calô vá víu nhiều màu trông giống hệt Tế Điên Hòa Thượng, vai mang
túi... rác kềnh càng, đang quơ gậy khệnh khạng, ngã nghiêng đi tới. Miệng thì
hò hét như ca, con mắt dọc ngang, hết ngó bên này tới bên khác, ông vừa đi vừa
khoa tay múa chân trông rất vui nhộn. Phước ba đời tôi, hôm đó Trung Niên Thi
Sĩ lại xẹt vô sạp sách của tôi, chợp một cuốn pocket book, lật lật chọn đại một
trang rồi, thay vì đọc vài ba câu tiếng Anh trong đó, ông lại cất giọng oang
oang bài thơ của Lý Thường Kiệt: "Nam quốc sơn hà Nam đế cư. Tuyệt nhiên định
phận tại thiên thư. Như hà ngịch lỗ lai xâm phạm. Nhữ đẳng hành khan thủ bại
hư". Đọc xong ông trả sách, cười hi hi rồi quơ gậy nhún nhảy bước đi.
Để
nhớ Người Bạn Lớn: Trung Niên Thi Sĩ, Thi Sĩ Đười Ươi, Bùi Bàng Dúi, Bùi Bán
Dùi, Bùi Tồn Lưu, Bùi Tồn Lê, Bùi Văn Bố, Bùi Bê Bối, Bùi Văn Chiêu Lỳ, Vân Mồng,
Brigit Giáng, Giáng Monroe... có tâm hồn bao la nhưng "chẳng sống theo thời
thế, mà sống từ cõi túy lúy càn khôn" đến "điên rồ lừng lẫy, điên rực
rỡ"(chữ của Bùi Giáng), một thi sĩ điên dễ thương nhất trần gian, tôi có đề
thơ về ông, rằng:
Tôi bán sách cũ trong chợ sách
Một hôm dị khách ghé qua hàng
Lật trang sách ngoại oang oang đọc
"Nam quốc sơn hà..." khách
cười vang
Phan Ni Tấn
October
16, 2015