PHAN NI TẤN
Những Giấc Mơ Tôi Thiếu Nụ Cười
Dĩ
nhiên trong những giấc mơ tôi, thỉnh thoảng tôi loáng thoáng bắt gặp cái tôi của
tôi và bạn bè tôi trong những giấc mơ tôi
của Lữ Quỳnh. Thì cũng chẳng có gì khác đâu, mà cũng chẳng có gì mới, nhưng không
bao giờ cũ, ngoài những bóng dáng con người trôi nổi giữa dòng đời sống còn hay
đã mất. Suốt tập thơ Những Giấc Mơ Tôi
của Lữ Quỳnh cứ bàng bạc những con người đứng thẳng làm nên lịch sử, những con
người văn chương tên tuổi, có cả những con người bất hạnh lẫn chất người lơ quơ,
trật vuột. Ừ, thì cũng bạn bè xung quanh. Cũng cà phê, nước trà, thuốc lá. Cũng
đàn hát. Cũng chai black label, chai chivas.Và rượu đế chấm thuốc rầy v.v...
Cũng
vì chất cay ác liệt của men cay mà thơ của Lữ Quỳnh có những câu... cay xé lưỡi.
Ví như có người đang chết khát thấy nước tưởng là nước vội tợp một ngụm cho đã
khát hóa ra là rượu.Tôi biết không riêng gì tôi mà ai tợp phải hớp bất ngờ đó cũng
phải nhăn mặt, phản ứng tự nhiên là phun ra phèo phèo. Nhưng lần này tôi nhăn mặt
vì bị "ngộ độc" bởi tập thơ Những
Giấc Mơ Tôi của Lữ Quỳnh.