NGUYỄN DƯƠNG QUANG
Đêm ôm đàn uống rượu một mình
Nàng
trăng đẹp quá lại gần đây
đất
bỏ trời buông nhé! đêm nay
thế
gian biết có còn ai thức?
hồn
ta sân vắng quá trăng ơi
Gió
mây mây gió hãy ngừng bay
chở
mộng lòng ta ghé bến này
rượu
hết đàn im mây gió sẽ
bay
mãi ngàn năm, ta vẫn đây
Này
rượu đào chôn chửa ngàn năm
tình
chửa thiên thu, mộng chửa vàng
tóc
trắng rơi trên đàn run rẩy
mạch
máu dòng men chảy lang thang
Vằng
vặc trăng kề rượu trắng trong
ấm
hồn ta một kiếp lưu vong
trên
mặt đất đời ta vẫn sống
buổi
quay về nghe tiếng dòng sông
Trăng
sắp tàn chưa? sương tiếp sương
đàn
say bao khúc mấy tơ chùng
đêm
chung thủy, bao dung… đêm biết
con
người nhỏ bé giữa mông lung.
Nguyễn Dương Quang
2012