Tuesday, September 1, 2015

1957. Thơ NGUYỄN THỊ THANH BÌNH Thì gặp nhau đây



THÌ GẶP NHAU ĐÂY
Nguyễn Thị Thanh Bình


Đinh Cường  Nguyễn Quốc Thái  Nguyễn Thị Thanh Bình  Nguyễn Đình Thuần
Virginia, August 29, 2015



Và dĩ nhiên rồi cũng sẽ chia tay
Giữa lạnh lẽo hai hàng ghế trống
Giữa những rụng xuống hư không
Ơi đôi mắt có khi  long lanh như hai hàng nến trắng
Đêm qua tôi về thấy mình vẫn còn cựa quậy mấy điều viễn vông

Rốt cuộc cũng chỉ là cuộc tồn sinh luẩn quẩn lòng vòng
Thôi bỏ hết đi mớ hành trang lỉnh kỉnh
Có khi là một không gian đầy nắng ân tình
Một buổi chiều bão tố cuốn lấp hết những buổi sớm bình minh
Những ước muốn những hoài bão đã soải dài bước trần gian
Ờ  thì một chút rượu vang ấm áp một chút gặp gỡ chuyện gẫu nổ vui như bắp rang
Chúng ta phải tự quyết định khoảnh khắc nào là đáng sống và sống cho ra sống
Hơi thở đến từ những bức tranh những trang bản thảo
Có thể cấp cứu cho một số người trong chúng ta bầu dưỡng khí tuyệt hảo
Anh Đinh Cường vẫn nhất định kiếm tìm sự sống trong những bức họa những vần thơ kia mà
Sau những lần bị vắt kiệt máu vì dám đùa dai với con nhà Chemo.
À thì ra lằn ranh sống chết của một tác phẩm họa phẩm mới là điều kỳ bí
Tuyệt đỉnh của nghệ thuật là phải ra đi để trở về
Xin được cảm tạ nguồn cơn độc nhất vô nhị của hơi thở ấy tỉ tê
Mỗi người mỗi bằng hữu đi qua cuộc đời này
Và ở lại và tồn tại bằng mỗi cách khác nhau cũng như những dự phóng giấc mơ loay hoay

Và dĩ nhiên rồi cũng sẽ nói lời chia tay
Mỗi người mỗi bạn bè trong chúng ta có thể nhẩn nha chưa chuẩn bị kịp
Nên vẫn tìm chôn những lời giã biệt cần kíp
Mỗi người mỗi bè bạn có khi là buồn bã
Có khi hồn nhiên như những chiếc lá
Rồi bay… bay… bay như gió. Rồi bay… bay… bay trong gió
Cuốn hút cuối chân trời bỏ ngỏ
Cuối cùng cũng chỉ một đường bay gọn nhỏ
Mà rạch đứt tất cả
Mà xa tới chiêm bao

Có thể chúng ta sẽ không hẹn nhau và vẫn cứ lần lữa
Dù gì chúng ta cũng sẽ tụ về một nơi chốn chung
Thiên đàng, địa ngục hay Niết Bàn?
Một địa chỉ xem chừng không mấy rõ ràng!
Có có không không sao chẳng ai buồn ghi lại
Cũng như chẳng ai buồn trở về từ cõi chết
Để nói cho chúng ta những điều chưa từng được biết
Có điều đâu ai không biết rồi sẽ có một lần khá nhảm nhí chết tiệt
Một lần không hẹn báo để từ bỏ sân chơi mệt lả bụi bặm trần gian

Có hay không một đời sống khác một chỗ ở mới một nơi chốn phủ đầy bóng tối hoặc ánh sáng thênh thang
Mà thiên hạ kháo nhau là đông vui khác thường như địa ngục
Vu Lan gợi nhớ Mục Kiền Liên đi tìm mẹ cũng phải phi nước đại “Gangnam-Style” vào luyện ngục
Mẹ hiền ơi, con còn nhớ cả Mẹ Âu Cơ cũng đang chờ ngày nhảy qua biển lửa ngùn ngụt
Liệu linh ứng lời của sấm nào sẽ bay về đâu mà bận lòng như trút
Không phải bay là bay thế thôi rồi biệt tăm mất hút (?!)

Ơi anh đã già như bụi
Và em cũng không còn trẻ như trăng non mà vờn quanh đỉnh núi
Coi như chẳng hẹn ngày giờ trùng phùng nhưng có duyên rồi sẽ gặp
Anh chỉ sắp xa khuất sau những hiểm cách bờ núi
Em cũng sẽ bỏ phố vào rừng đụng phải lòng mình nhưng chưa cần đụng núi
Còn lại đây những Nhung những Hương những Hoa sao chờ chi người về vẽ mãi những đường dây mỏi mòn ký ức kỷ niệm
Lời nhắn nhủ nào nếu có cho một kiếp lai sinh mà tìm mà kiếm

Thiên đàng hay địa ngục thì chốn sinh tồn tạm bợ cũng phải đến lúc chia tay
Khi sương đã ngừng đọng bên đời lá
Rồi chừng như chúng cũng đang yên ắng ngủ
Dẫu sao tôi cũng sẽ nói khẽ như một thầm nhủ
Tiếng thì thầm của những giọt sương thì mấy ai nghe được
Rất tiếc tôi không còn kịp để trao cho Người thêm vài cơn mộng lẫn những vết xước
Ừ thì cuộc đời cha tôi vẫn nói mộng ngắn mộng con
Mà sương mới đó đã tan đầu ngõ và cũng đã đâu còn
Khi tất cả chúng ta như đàn kiến ngược đầu lướt qua quá nhanh
Như mưa vội nắng xanh…


Nguyễn Thị Thanh Bình