Monday, July 13, 2015

1840. Thơ LÃM THÚY Cành hoa tím cũ vẫn chưa phai



Hoa bằng lăng  (Nguồn: internet)



Những bông hoa tím trong vườn cũ
Nở từ dạo đó đến nay chăng?
Ở giữa hôm nay và quá khứ
Dường như chẳng có mấy mươi năm

Dường như ta chẳng hề đi khỏi
Vẫn ở nhà xưa, mái lá nghèo
Mẹ quét sân, chiều vang tiếng chổi
Đàn em cười nói, điệu vui reo…

Vẳng tiếng đàn xưa cha cất giọng
Bài ca kháng chiến thuở kiêu hùng
“ Nhi nữ tình trường” giăng lưới mỏng
Cha đành “ Khí đoản”. Bỏ tang bồng

Ta vẫn qua sông từng sớm nắng
Con thuyền bé nhỏ, nước đầy khoang
Em còn đợi bên đường thầm lặng
Chút tình hư huyễn trải mênh mang

Đường quê bóng rợp, chân khoan, nhặt
Vạt áo bay theo dáng liễu buồn
Ướp nhạc, pha thơ, hồn dìu dặt
Đi về mấy bận , gió mây vương..

Ôi ! những chiều đông về. Áo mỏng
Lòng ta : Cô phụ . Lạnh hoang mang
Nở trong chinh chiến. Đời vô vọng
Tháng năm ngồi đợi sắc hương tàn!

Vẫn tưởng như ta còn ở đó
Vàm sông ráng nhuộm, tím hoàng hôn
Mẹ nấu cơm chiều, đang nhóm lửa
Mái nhà khói quyện, ấm cô thôn.

Cuối vườn, có cội bằng lăng nở
Chiều nao rụng cánh, tím nương bèo
Nhà ai hoa giấy bay trong gió
Cánh mỏng manh buồn, nước cuối theo…

Vẫn tưởng ngoài hiên đời, gió rít
Ta nằm nghe tiếng gọi đò khuya
Điệu buồn trong gió ngân da diết
Vọng giữa giang hà bao sắt se

Và chắc sáng mai ta thức dậy
Sân ngoài sẽ nở trắng phù dung
Đám lục bình xuôi theo dòng chảy
Đôi bờ sông nước rộng mênh mông..

Tưởng như ta gọi_ dù rất khẽ
Vẫn tiếng thân yêu , mẹ đáp lời
Chao ôi ! Cách biệt nhau là thế
Nhớ xót xa lòng quá . Mẹ ơi!

Chiều nay đứng bên trời viễn xứ
Nghe bụi thời gian lấp nửa đời
Vẫn tưởng như cánh hoa tím cũ
Nở từ dạo ấy vẫn chưa phai.


Lãm Thúy