Photo by PCH - July 2015
Từ
lâu. Chị vẫn thường ấp ủ
Những
mong nói với Út đôi lời
Anh
chị bây giờ xa cách cả
Chuyện
nhà, trông cậy Út mà thôi
Chị
biết lắm khi em bực dọc
Thân
trai tù túng việc tề gia
Em
ơi! Hãy nhớ niềm lao nhọc
Một
đời. Cha mẹ đã vì ta…
Em
còn trẻ quá, cần bay nhảy
Nuôi
người bệnh hoạn. Dễ gì đâu!
Khổ
nỗi, nhà mình đơn chiếc vậy
Không
nhờ em, còn biết làm sao?
Cha
mẹ già thường sinh cáu gắt
Cũng
đừng hờn giận. Chị xin em
Mỗi
ngọn lửa hờn em dập tắt
Là
một hồng ân trên phước duyên.
Người
bảo: Hai vai ta dẫu cõng
Mẹ
cha đi khắp cả tinh cầu
Cũng
chưa đền được ơn sâu nặng
Huống
gì nhịn nhục một đôi câu…
Em
còn được ở bên cha mẹ
Là
phước ngàn đời. Em biết không?
Lỡ
khi ngày tắt, chiêu dương xế
Đời
ta. Bóng tối sẽ vô cùng!
Ai
không được ở gần cha mẹ
Là
mất đi suối mật, rừng hương
Là
nỗi thiệt thòi không xiết kể
Là
niềm bất hạnh, là tai ương!
Chị
vốn không may: đời bạc phước
Tự
năm mười tuổi đã xa nhà
Tuổi
thơ thiếu mẹ sầu như nước
Bao
chiều ngồi khóc, ngó về xa…
Thảm
cảnh. Làm sao em hiểu được
(Một
đời bên gối mẹ nâng niu!)
Có
đâu như chị mười năm ngót
Thiếu
vắng vòng tay mẹ sớm chiều…
Thuở
ấy, mỗi năm về hai bận
Hè
đi. Đợi mãi tận sang xuân
Ngày
vui bên mẹ sao mà ngắn
Mỗi
lần đi, đứt ruột một lần!
Những
sớm còn vương hơi ấm mẹ
Còi
xa. Tàu dã giục lên đường
Hành
trang trĩu nặng vai thơ trẻ
Ngập
ngừng chân bước, lệ tuôn tuôn…
Những
cuộc chia ly về sáng ấy
Buồn
không thể tả. Buồn vô biên.
Ba
mươi năm. Giòng đời trôi chảy
Niềm
rưng rưng ấy vẫn còn nguyên
Đời
chị có bao lần chia biệt
Đã
trăm lần tiễn, vạn lần đi
Nhưng
hồi còi cũ buồn thê thiết
Của
chuyến tàu khuya còn khắc ghi.
Đời. Qua bằng những lần ly biệt
Kéo
dài như thế suốt mười năm
Trở
về bên mẹ. Vui chưa hết
Lại
lấy chồng. .Xa đến mấy lần!
Mười
năm, cũng bởi đời dâu bể
Được
về nương náu với từ thân
Mười
năm. Chị nuốt bao nhiêu lệ
Bởi
đời cay đắng, bởi thăng trầm!
Rồi
lại thêm lần chia biệt nữa
Ngày
đi. Ôm mẹ, chẳng đành buông
Cứ
xa thêm mãi, giờ xa quá
Tính
lại đường bay, chợt hết hồn!
Đã
muôn trùng vậy, làm sao gặp?
Nửa
vòng trái đất_ mấy trùng dương…
Nhớ
nhà, ra đứng trông trời đất
Đâu
biết phương nào vọng cố hương!
Anh
chị mỗi người đi mỗi chỗ
Nhọc
nhằn phụng dưỡng để mình em
Ơn
ấy ngàn đời xin ghi nhớ
Chưa
biết làm sao để đáp đền.
Chị
biết: em là người hiếu đạo
Không
nề khó nhọc, chẳng than van
Nói
đây, không phải lời khuyên bảo
Tự
dưng tâm sự bỗng tuôn tràn
Có
lẽ chiều nay trời trở lạnh
Xui
lòng nhớ quá nắng chiều quê
Xót
Út chốn quê mùa quanh quẩn
Trách
nhiệm hai vai gánh nặng nề
Út
à. Giờ cha già mẹ yếu
Chuyện
nhà phó thác một tay em
Nhân
sinh hữu hạn, mong em hiểu
Gắng
giữ giùm nghe, những ngọn đèn!
Lãm Thúy