Ảnh: internet
Có
một sự nhởn nhơ
Bóng
tối đương nhởn nhơ chung quanh chúng mình
Bóng
tối của bạo hành và cái ác
Tôi
mở mắt thật lớn
tìm
ánh sáng trong tối đen
thắp
ngọn lửa hồng thương yêu bằng trái tim mình
tặng
cho con cháu và mọi người quanh tôi
những
dấu hiệu của tin yêu và hi vọng
chẳng
phải đâu
đây
là đạo đức như người ta thường bảo
ở
đây toàn cỏ xanh
ở
đây toàn trái ngọt
vẫn
là những thứ quen thuộc
của
mỗi chúng ta hằng ngày vẫn hít thở
vô
ý để quên cho qua không chú ý
quả
thật bóng tối đương nhảy múa nhởn nhơ
chung
quanh đời sống chúng mình
Năng
lực khắc nghiệt
Sông
cứ chảy mãi
Núi
đứng hoài hoài
Tôi
cứ ở đây
Gần
như thấm mệt
Năng
lực khắc nghiệt
giết
chết niềm vui
cây
không xanh sắc
hoa
nở có ba phần tư
Mùa
hè làm trái tim co lại
trong
một vành đai héo hon
trời
xanh như tấm màn sơn màu giả dối
bao
phủ rong rêu hạnh phúc con người
Tôi
co rúm lại trong cái nắng lửa này
như
con thiêu thân nhỏ bé
trong
biển lửa mênh mông
tôi
có thành than hay hóa thạch
điều
đó hình như không có ai cần biết
Chỉ
một lá cỏ
Làm
sao tôi có thể viết một lá cỏ
như
là một cánh rừng muôn hoa
ấy
là lúc có thể mỉm cười với tôi
rằng
tôi đã làm được một bài thơ hay
Tất
cả đều giản dị
Tự
nhiên như thở
tự
nhiên như yêu
tự
nhiên như xem một bức tranh đẹp
tự
nhiên như đọc một bài thơ hay
tự
nhiên như ôm một bó hoa trong tay
tự
nhiên như bồng một cháu nhỏ trong lòng
tất
cả đều giản dị
Mỗi
buổi sáng là một lời âu yếm
mỗi
buổi trưa là một nỗi ân cần
mỗi
buổi tối là một trời dịu ngọt
tôi
viết tự nhiên những gì đi ngang qua tim và óc tôi
không
cần bôi xóa nhiều quá
tôi
viết tự nhiên những điều thật gần gũi
âu
đó chính là hạnh phúc của người làm thơ
Ngẫu
cảm
Không
ai nỡ cột bó hoa hồng
bằng
một sợi xích sắt
không
ai nỡ nói với người làm thơ
những
lời thô bạo
tôi
lặng lẽ và tôi luôn luôn nhẫn nại
thì
đời này mãi mãi của chúng ta
ánh
lên sóng sánh hào quang tấm lụa
vàng
bao dung
6-2015
Trần Thị Tường Vy