HOÀNG XUÂN SƠN
10 giờ
rịn
xuống
ướt
dây lưng quần
mồ
hôi của nắng
bồ
quân da người
khi
không mà chẻ nụ cười
tiếng
khanh khách. lặng
tiếng
rơi ngoài đồng
vàng
thêm một chút oi nồng
bữa
quên đứng lịm nghe hồng phất phơ
hương
của trời bắt khít vô
nụ
thin thít
đúng
mười giờ. rộ hoa
mệt thì nghỉ
làm
thơ mệt nghỉ em ơi
khoanh
lại một chỗ ngồi rồi ở không
ta
cũng ví như cánh đồng
có
lúa thì mọc có bông thì trình
làng
buồn nhớ xóm u minh
nhớ
người thất lạc ôm tình bỏ đi
làm
thơ. lạnh lắm xuân thì
nóng
hừng hực lửa sân si cuối đời
giấc thuỳ
không một chỗ về trú
quê
nhà khô nắm tay
người
ngồi. với nghi thức. lâu
nghe
kinh trú niệm chín mầu như lai
bữa
trưa. sợi nắng vươn[g] dài
len
qua cửa ngọc lên đài tịnh sen
người
ngồi. với dáng rất quen
là
nhân thân của ánh đèn lưu ly
sáng
trong nhau cũng lạ kỳ
cũng
lan với tối cũng thuỳ với trăng
hoàng
xuân sơn
tháng năm mười lăm