Friday, April 3, 2015

1611. Thơ NGUYỄN LƯƠNG VỴ Cuối tuyết





NGUYỄN LƯƠNG VỴ
C u ố i   t u y ế t



Ngờ đâu cuối tuyết còn xa vô cùng…
(Bùi Giáng)


Tuyết còn xa tuyết còn xa
Chết đi ngất trắng bài ca độc hành
Sớm nay ngắm một bức tranh
Màu rêu rướm huyết sắc xanh ngân dài
Thời gian xỏa tóc ngang vai
Chảy xuôi ký ức một vài chân dung
Không gian tạnh ráo vô cùng
Lời trôi vô tận nhắn dùm cho ta

Tuyết còn xa tuyết còn xa
Chết đi ngất tím giang hà nhớ em
Niềm riêng khắc vợi trời đêm
Ngực rằm bích ngạn bên thềm ướt mưa
Tượng thanh lá rụng dâng mùa
Tượng hình tuyết đỏ đong đưa phận người
Âm thiêng nghiêng chiếc nón cời
Cầu tre huýt sáo mộng đời chiêu hoa

Tuyết còn xa tuyết còn xa
Chết đi ngất tạnh trong ta kiếp nào
Độc cô cố xứ dâng trào
Tháng năm nuốt hận nhương sao một mình
Bông trời xếp cánh quyên sinh
Em ơi tuyệt mệnh thâm tình thế thôi
Búng tay cái tách luân hồi
Tuyết còn xa lắm xa rồi rất xa…


Nguyễn Lương Vỵ 
03.2015