Hoàng Xuân Sơn
tuổi hồn nhiên
phiến
trời
có
những môi ngon
má
xuân đào ửng
với
hồn trúc mai
tôi-u-mê-tháng-dông-dài
với
cơn lạnh. đặc
giêng
hai quíu mùa
chợt
tình vàng rộ cúc hoa
mở
then xuân rạng
mấy
tòa thâm nghiêm
thấy
lại tôi với dốc. triền
tuyết
sương vô lự
hồn
nhiên tuổi trời
phố đen
nhớ đà lạt một thời
con
dốc đổ xuống bìa rừng
tôi
theo em xuống phố lưng chừng. quen (*)
khi
xưa phố có thắp đèn
mà
nay phố đã bôi đen quán ngồi
tôi
tìm em [mất] tôi. một hồi
và
rồi nắm được tay rơi dưới bàn
mình
vẽ tiếp cuộc lang thang
có
mây trên trán địa đàng dưói chân
với
trăng sao lộn xuống trần
theo
chiều nám phổi xanh gân buổi về
con
dốc lặn dưới vỉa hè
và
rồi nước chảy tràn be phố phường
hoàng xuân sơn