Khuất Đẩu
H U N V Ớ I H Í T
Đầu
năm dê (cụ), ngoài những 35000 vụ đánh nhau khiến 5000 người phải nhập viện và
không ít kẻ đã phải ngủm cù đeo, còn có tin đại lão Khiêu Vũ hun một em hoa hậu
tên Nguyễn Cao Kỳ Duyên (không phải Kỳ Duyên MC con phó tông tông Nguyễn Cao
Kỳ) khiến dân mạng phát sốt (rét)!
Phải
nói rằng cái tình thương mến thương của Khiêu (cụ) nó cũng ì xèo như hát sĩ Đàm
Vĩnh Hưng hun một nhà sư dạo nào. Chỉ khác một điều, Đàm Vĩnh Hưng bị bộ Văn
Hóa cảnh cáo, nhà sư nọ phải trả áo hoàn tục, còn Khiêu cụ lại được khen là
nhân ái.
Khiêu
cụ được khen là phải, vì được phong hàm Giáo (ráo) sư và anh hùng lao động thời
kỳ đổi mới (vũ như cẩn) đến những hai lần. Cụ còn ẳm giải nhất (chẳng thèm
nhường cho ai) giải thi viết văn bia, dù rằng khôn văn tế, dại văn bia. Cụ cũng
còn là một thâm (độc) nho, từng giáng bút vung vít hàng trăm câu đối.
Trong
đại lễ mừng đại thọ 100 năm, chẳng những cụ ban phúc cho Kỳ Duyên bằng cái hun
phều phào của người sắp ngỏm mà còn đề tặng hai câu đối rực rỡ hơn cả giải băng
hoa hậu.
Đối
rằng:
Trí
như bạch tuyết tâm như ngọc
Vân
tưởng y thường hoa tưởng dung*
Khiến
trích tiên Lý Bạch phải giật mình la toáng lên: “bớ thiên hạ, ăn cắp, ăn cắp!”
Chuyện
ăn cắp (đạo văn) của Việt Nam ta nhỏ như con thỏ, nói làm gì. Điều đáng nói là
cách hun của Khiêu cụ. Môi của một người sống đến trăm tuổi như Khiêu cụ chắc
chắn là nó thâm xịt, khô nứt, cạ lên làn da mơn mởn của Kỳ Duyên dù nhìn dưới
góc độ nào nó vẫn cứ kỳ cục (súc)! Còn mũĩ của Khiêu cụ thì đúng là đang hít
cái mùi son phần trên má nàng. Ôi chao, cái tiếng Việt của mình nó sâu sắc gợi
hình làm sao. Kiss của Anh Mỹ, baiser của Pháp sao bằng được hai tiếng hun hít
của mình. Nhất là khi nó được thể hiện bởi một người lừng lẫy tiếng tăm như
Khiêu cụ. Đúng là một cái hun để đời (chửi).
Có
nhiều kẻ cổ hũ bàn rằng, tuổi tác như Khiêu cụ, là bậc trí thức (ngủ) đáng
kính, thì chỉ nên chạm môi nhẹ lên tóc hay lên trán nàng là vừa đủ, hun và cả
hít như thế thì thòi ra cả cái tham, vừa tham danh mà vừa tham sắc.
Tôi
thì giật mình nhớ tới truyện Bóng Đè của Đỗ Hoàng Diệu. Cụ tổ nhà nọ đã ngỏm từ
tám hoánh đêm đêm vẫn tới “đè” cô con dâu. Cái kiểu hun và hít đó khiến tôi sợ
rằng, khi quy tiên Khiêu cụ cũng dám trở thành con ma bóng đè.
Khuất
Đẩu
(*)
Câu thơ của Lý Bạch tả nàng Dương Quý Phi sau khi được vua Đường Minh Hoàng ân
ái. Vũ Khiêu đem vào câu đối đầu Ngô mình Sở mà không hề bảo rằng mình ít chữ
phải mượn đỡ của ai. Một bậc được tôn xưng là đại trí thức mà như thế, thì
không cần phải bàn thêm về tình trạng đạo đức của VN dưới thời CS nữa.