Friday, February 13, 2015

1492. Thơ NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH Viết cho con mùa tình yêu







Quà sinh nhật cho con, Khánh Chương


Và sinh ra, con của mẹ
Mùa tình yêu
Buổi sáng Sài Gòn no nắng. Phố mở thơm cánh thiếp*
Buổi chiều Sài Gòn hoàng hôn óng ả. Phố lên đèn như hội*
Nửa khuya Sài Gòn. Phố khai tiệc Đêm Hoa*
Lòng mẹ no hạnh phúc
Vòng ôm chúng ta tròn cong một vòng trái đất
Trần gian diệu mật

Cám ơn con
Trong những điều mung lung
Mẹ đã viết được một giấc mơ rực rỡ, có thật
Thời gian đã dừng lại cho mẹ
Nơi phút giây ban sơ nhất của tiếng khóc
Mẹ vừa sinh ra một con người
Mẹ lung linh Tạo hóa

Cảm ơn con
Tiếng nhạc oa oa
Chồi non chớp mắt
Sợi thời gian mẹ, con đang nắm bằng bàn tay hồng
Dịu dàng
Rộn ràng
Sợi tơ bung
Mỗi nhịp mở là mỗi ngày gom mật…

Con ơi,
Mẹ đã biết được điều huyền diệu nhất
Giản dị nhất trên đời
Cho mẹ biết rõ hơn thế nào là tội ác
Mẹ biết mẹ đứng ở đâu
Trong muôn biên giới nghiệt ngã của con người,
-Trái Tim Người Mẹ-
Một châu báu mẹ vừa được con ban tặng

Con của mẹ,
Tấm khiên che chắn mẹ trong những lằn đạn mũi tên
Là tiếng khóc, tiếng cười con no đủ
Mẹ biết những bước mẹ đang đi
Là dấu bước chân con lẫm chẫm
Là dấu bước chân con mạnh mẽ. Đến ngày mai.


16.2. 2012
Nguyễn Thị Khánh Minh

*KC sinh vào buổi sáng, BC sinh lúc hoàng hôn. MH sinh K.Chi, nửa đêm.