Monday, January 12, 2015

1403. Thơ NGUYỄN QUANG CHƠN Tôi qua đời









Một ngày tôi bỗng qua đời
Giữa đất trời hoang vu
Sa mạc người...
Con chim đứng bên đồi thôi hót
Nụ hoa trong vườn mẹ rã nát úa tàn...

Linh hồn tôi bay qua con suối
Hỏi suối trôi về đâu
Giòng nước mênh mang lạnh lẽo lắc đầu
Tôi hỏi gió về đâu
Gió lạnh lùng không nói...

Tôi níu một nhành cây
Tôi thấy mẹ tôi đứng từ xa
Tôi thấy ba tôi đưa tay vẫy

Tiếng kinh cầu siêu như lời ca
giã biệt
Đều đều
Đều đều
Đẩy tôi đi về phía mặt trời
màu đen
Gió hun hút lạnh
Có những cây xương rồng nở hoa màu tím
Gai xương rồng đâm gót chân tôi
Nhức buốt
Tôi thức giấc!

Nửa đêm...
Kéo tấm chăn đắp đôi chân trần
lạnh cóng
Có tiếng gió
Ngoài trời....
u u, u u...


Nguyễn Quang Chơn
13.01.15
1:30 sáng, mơ thấy tôi qua đời