10.
VỀ NHỮNG GIẤC MƠ MẦU NHIỆM
Tôi vẫn phải ra đi và trở về để lo ổn định sinh hoạt gia đình, chăm sóc việc học tập của các con, và an nhiên “trả nợ” tiếp tục, cho mau đến ngày chuyển hóa hết được bao nghiệp báo từ thưở nào… Ra đi, chỉ là một “giải pháp” tạm thời, để sự căng thẳng được lắng dịu, để các con được yên ổn học hành, và cuối cùng – để cho tâm tôi được “trở lại bình thường” sau bao ngày tháng lận đận với nỗi lo toan cơm áo và phiền muộn!
Tôi đã bắt đầu phát nguyện “trường trai” từ năm 1993 khi còn ở chùa Phi Lai, một hôm nảy ý lập một tịnh thất “trong tâm” để làm nơi nương tựa. Tôi lấy tên “Lập Tâm tịnh thất”, viết bằng chữ Hán, dán ở vách phòng nơi tôi được Thầy cho “ẩn cư”. Tôi thầm nghĩ, khi vừa dán tấm giấy nhỏ viết bằng mực đen của cây bút lông lên vách chỗ bàn viết, rằng nếu màu mực tự đổi thành mầu đỏ thì nghiệp của tôi sẽ được chuyển hóa. Năm 1998, sau năm năm trở lại, tôi bỗng thấy dòng chữ “Lập Tâm tịnh thất” đang dần chuyển thành màu đỏ! Sau này, suy nghĩ về “hiện tượng” lạ lùng ngẫu nhiên này, tôi đã nhận ra, màu mực đen của tấm giấy mỏng dán ở vách được quét vôi, tác dụng hóa học khi có ẩm nước, sẽ chuyển thành màu đỏ thôi! Tuy vậy, trong thời gian này – sau các bài viết của tôi trên báo Giác Ngộ (và các báo khác) – tôi đều ghi “Lập Tâm tịnh thất, ngày…tháng…”, cũng đã nhận được vài “tin vui”. Một độc giả báo Giác Ngộ viết thư nhờ Giác Ngộ chuyển, đã viết “...tôi rất mong muốn được anh cho phép đến ở chung nơi cáí tịnh thất của anh, được không?” Một dịp ghé Suối Đó - chùa Đây ở thị trấn Lagi (Hàm Tân) thăm Thầy Thích Tấn Tuệ (nhà thơ Đinh Hồi Tưởng), Thầy cũng ân cần hỏi thăm về “Lập Tâm tịnh thất” của tôi dạo nầy thế nào? Có phát triển gì thêm không? Tôi chỉ cười vui: “Cái tịnh thất ấy luôn luôn mới, nó ở giữa Tâm tôi, đi đâu cũng mang theo!”
Dẫu đã về lại nhà, sau các bài viết, tôi vẫn ghi “Lập Tâm tịnh thất, ngày…”, để tự an ủi, nhắc nhở mình!