Monday, December 22, 2014

1342. Thơ NGUYỄN QUANG CHƠN Về miền tây




Nguyễn Quang Chơn
Về miền tây



Về miền tây
gạo trắng nước trong
Em vắt khăn rằn
câu hò man mác
Tiếng đàn kìm réo rắc
tiếng đàn cò mang mang
Em xuống câu xề
lòng anh xốn xang...

Sáng Cần Thơ
Cái Răng chợ nổi
cây bẹo treo trái dưa, trái xoài, trái bưởi
đong đưa
như đời em đong đưa sông nước
những nẻo đường xa...
Câu ca "nước đục phù sa
người lấy phèn người lắng, sẽ trong ra lòng mình..."
Bến Ninh Kiều chiều
sóng nước lênh đênh
hắt hiu con cò bay lả...
ngọn đèn ai thắp bờ xa...

Đêm Bạc Liêu nghe câu vọng cổ
đàn cò vỗ cánh lượn bay
đêm Bạc Liêu không rượu mà say
điệu Nam Ai réo rắc
Ôi
Dạ Cổ Hoài Lang
"em luống trông tin chàng
gan vàng thêm đau..." (*)
làm ta nhớ người viễn xứ
đêm nay tuyết lạnh mơ màng
biết có sầu than?...
Xin,
"là nguyện cho người,
cho người hai chữ bình an..."(*)

Giã biệt Năm Căn
cano rẽ sóng sông Cửa Lớn
mênh mông
rặng đước rặng tràm
vỏ lãi xốn xang
đò dọc đò ngang
đua về đất Mũi
con trẻ học bài
chòi lá ven sông
đôi mắt trong veo cười hiêng hiếc nắng...
mẹ già
rửa gạo trông theo...

Đất Mũi cheo leo sóng gió
bên lở bên bồi
Lữ khách bồi hồi thương đất lẻ loi
xa xôi đất mặn...
câu ca oà về xao xuyến
"tấm áo nâu, rướn mình lên từ cõi vùng sâu, dắt dìu nhau vào đất Cà Mau, áo ơi..." (**)

Ly rượu ngọt môi chào nơi tận cùng tổ quốc
biển sóng chập chùng
Thái Bình Dương sóng chẳng thái bình
mặt trời bỗng lên
hồng trên đất Mũi
thật xinh...

Nguyễn Quang Chơn
miền tây 20-23/14
Để tặng ĐC, PCH, TTNM, MT, PD
(*) Dạ cổ hoài lang, CVL
(**) Tình ca, PD


Thiếu nữ miền tây - Nguồn: anhdep3.blogspot.com