8.
NHỮNG CHUYẾN RA ĐI
Năm 1978
vợ tôi được thuyên chuyển từ Phú Yên về Bình Định, phân công về dạy tại trường
tiểu học thị trấn Bình Định - gần nhà.
Tôi tiếp
tục hành nghề “sửa khóa & làm chìa” ngay ở hiên nhà, trước chợ Bình Định. Lúc ấy
chúng tôi đã có ba cô con gái, mà đồng lương giáo viên đang còn rất thấp, chỉ
nuôi sống mình còn thiếu trước hụt sau, lấy gì nuôi con! (Có câu
đối vui được truyền khẩu thời ấy: “Thầy giáo, tháo
giày lo chạy gạo/ nhà trường, nhường trà uống
nước trong). Ngoài giờ dạy, vợ tôi phụ giúp tôi làm thêm nghề bơm
quẹt ga, rồi học thêm sửa kính đeo mắt. Ba chiếc tủ gỗ
nhỏ này mỗi sáng đều được tôi đẩy ra hiên nhà, ngồi đón khách…
Chỉ
trong một thời
gian ngắn, vợ tôi cũng có thể bơm quẹt ga và sửa kính đeo mắt rất thành thạo nên chúng tôi cũng tạm thời đắp đỗi qua
ngày, lo
cho các con đi học. Năm 1981 chúng tôi có thêm cậu con út nhưng sau đó khoảng vài năm sự bất
hòa giữa chúng tôi bắt
đầu. Sự xung khắc (chẳng biết do đâu, vì tuổi
chúng tôi không
hạp hay đã hết duyên rồi chăng?). Sự bất
hòa như vết dầu loang làm hoen mờ dần tình yêu thương, sự gắn bó mà chúng tôi đều tự nguyện đến với nhau trước
đó. Nhiều người thân
bảo có lẽ do duyên số đã đến lúc phải gặp trắc trở. Ở đời,
đâu có cuộc
tình nào bền vững mãi mãi! Tóm lại, đó là những lời an ủi, khuyên nhủ tôi
cần yên tâm chấp nhận nghịch cảnh thôi. Tôi sống trong im lặng và
tự nhủ hãy nhẫn nhục để hy vọng rồi cũng sẽ có ngày “chuyển được
nghiệp”…
Đọc tiếp