Saturday, December 13, 2014

1315. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN Hát





HOÀNG XUÂN SƠN
h á t

Lê Uyên - Hoàng Xuân Sơn


khi tôi đứng hát cùng lê uyên
bỗng nhớ tới lộc
cùm cụp râu mép
giọng khàn khào
theo em xuống phố trưa nay
ngón tay sưng múp gỗ chặn đàn
nhớ nhớ vô cùng
thời LUP
hát liêu xiêu ngoằn ngoèo rươn rướn
tình không thể tả
mê không thể tả
thằng bờm bán cái quạt
khuất mù quán văn
đường kiếm phi anh rạch tung hầm gió
lú ôi lú ơi
những bài tình ca rướm máu
những chiếc bè thả điên sóng dậy
chàng trầm giọng thổ
nường ngong ngóng cổ ngan
mỏ đâu mỏ đâu mỏ tìm
môi
ôi tình xiết bao
tình không thể nói
nói làm gì.  tiếng đàn.  và nhạc ấy
hát
rưng rưng tế bào
mưng mức tình lụy
tôi đứng hát cùng lê uyên tôi đã lụy
ôi mắt kẽ viền xanh
dã hạc buồn thuyên nhớ
nhớ ôi
nàng đã bỏ đi như bao người nữ
từng dòng sông người tình
bỏ đi rồi          sơn
ơi
như lệ mai
đóa hồng sông nhuệ
những người nữ lướt qua rũ buông tấm màn bí mật
cũng rồi.  xé toạc vô minh
le rideau déchiré
mở ra và khép lại
vây luồng sáng vô hình
một mình tôi đứng hát
vẫn bao giờ
nơi tận cùng chuỗi lưu ly
đứt
đoạn

hoàng xuân sơn

khuya mưòi hai mười hai mười bốn