Tưởng nhớ con gái NGUYỄN NGUYỆT CẦM ,
sinh 26.10.1977 tại Sài Gòn, mất
7.10.1986 tại San Diego, California – USA.
I.
Nhớ
Buốt
trong xương. Hồn muôn năm
Cầm
tay nhau. Trời một phương không nói
Con
nheo mắt cười như lá reo
Cười
như tuyết bay theo bóng lạ
Không!
Bóng ma ta ôm bóng ma con
Tuyết
cũng biết thương đau
Rơi
mãi
Đừng
xô tiếng khóc câm
Đừng
xô ta giạt bóng đời
Dẫu
lạc loài nơi đất lạ
Con
vẫn nheo mắt cười như lá reo
Run
trong ta cơn đau uốn ván
Lá
reo
Ngàn
lá lệ
Lá
reo hết đời ta mà chẳng hay
Tuyết
rơi tràn âm nhạc
Sao
trong ta cháy khát
Huyết
kiêu bạc rùng mình
Nguyệt
Cầm ơi!
II
Nguyệt
Cầm ơi!
Lạnh
chìm tan ngàn cõi
Ta
gói trong huyết rồi
Con
về chưa mà tuyết vẫn rơi
Đời
lạc bước nghẹn ngào tóc bạc
Nơi
đáy âm bừng tiếng ca
Ta
khắc thơ trong tuyết
Chờ
nhau
Con
về chưa mà tuyết vẫn rơi
A!
Mắt
cười như lá reo
Đắm
đuối huyết
Lá
reo
Ngàn
lá lệ
Ta
khắc thơ trong huyệt tuyết dài
Gió
sẽ vuốt mắt con yêu dấu
Bi
thương hương tuyết hoa
Nở
búng huyết sáng lòa
A!
Búp
lửa thơ bay trong huyệt tuyết
III
Thôi
Không
chép hết mắt cười trên tuyết
Con
về chưa mà tuyết vẫn rơi
Ta
vẫn đứng ôm vai tiền kiếp
Lạc
bước đời
Lỡ
một
Lầm
hai
Con
về chưa mà tuyết vẫn rơi
Ta
vẫn đứng dưới trời âm nhạc
Xoa
bàn tay mà ngỡ như ai
Ngỡ
như ai phai hết môi xưa
Ngỡ
như ai…
Như
tuyết
Huyệt
dài
Ta
chết đứng dưới trời âm nhạc
Con
về chưa
Xưa
Cũ?!
Tân
Thanh?!
Tuyết
vẫn rơi
Trắng
muốt bài hành
IV
Thôi
Không
nở hỏi vết thương bầm huyết
Tuyết
hòa âm
Rất
mỏng
Rất
xa
Không
nở hỏi một trời thơ dại
Trong
huyệt dài
Níu
dấu chân ai
Không
nở hỏi…
Con
về chưa mà tuyết vẫn rơi
Tuyết
vẫn nở
Bông
tràn đáy huyệt
Ta
vẫn thở
Bông
tràn đáy nguyệt
Con
về chưa mà tuyết vẫn rơi
Ngàn
bông lau
Huyệt
tuyết
Hú
dài
Trong
hồi chuông
Đẹp
quá bi ai
V
Âm
tuyết
Chờ
con về trong âm huyệt tuyết
Lời
thâm giao
Nhai
tiếng rú trong xương
Hòa
âm gieo
Rất
mỏng
Rất
xa
Chờ
con về trong âm huyệt tuyết
Nhai
tiếng chuông rền trong xương ta
Cho
tuyết nở
Bông
tràn đáy huyệt
Cho
ta thở
Bông
tràn đáy nguyệt
Âm
tuyết
Lạnh
trầm ngân
Hai
tiếng Quê Nhà
Chờ
con về trong âm huyệt tuyết
Lạnh
trầm ngân
Búng
huyết
Thơ
Ca…
Nguyễn Lương Vỵ
2002-2004