thạch miên
nhớ ngô vương toại
đá
không
phải ngọc
lóng
lánh lóng lánh
hồi
phục
mênh
mang
cọ
cứa ôi
không
phải lên men
nước
ngờingời
hồn vệt cắt
nám
hồng
xù
xì nham
mộc
dung
hương cuộc mời
không
mài giũa
đau
đáu hân hoan lệ tủi mừng
mõi
mê cùng cực
đá đá
ôi đá
và
ngọc
chẳng
một thời lưu dấu biện vân
có biết
lúc
ngày
chưa lũi
vô
tranh
nhìn
ta lóng ngóng
đụng
thành sắc rêu
màu
sương
với
ảm đạm
chiều
thành
ra ai oán
chim
kêu
một
mình
tĩnh
vật rồi
tranh
và nghinh
tẻ
ra khung họa
biến
hình
vô
tri
hoàng
xuân sơn
bốn tháng chạp mười bốn