mới xin
naolòngnaolòng ôi
nao lòng
người em đẹp gái khiến lòng mình tra lão
cũng thấy xôn xao diệu kỳ
không phải lời tán nhảm từng li ông cụ
trời cho nhan sắc. cái đẹp
[ không biết tụng ca e thành một lũ ngu phu tùng đảng ]
ôi ta. ồ không
cục mịch cuống cuồng
lăng xăng
bên đóa dung vàng nghịch ngợm
năm ngón mềm khỏa nước tung tăng
ối giời. bày ra chi tên với tuổi
tháng cùng ngày
xin được âm thầm
trái lụng
tàn
nhang
17 nov. 2014
nghe trên đồi
một ngày tôi nghe bạn gõ
leng keng tiếng nhạc trên đồi
hóa ra con đường sắt dại
cụng đầu một lẵng rong chơi
chao ơi tiếng rừng tiếng núi
tiếng xanh sóc mọi vang rền
tiếng của bàn chân rất trắng
trùng trình đổ suối qua khe
in hình nghe tôi được mất
thoắt hiện đó rồi đi đâu
núp xem nơi tàn lá mục
mắt ai. và nỗi buồn rầu
21 nov. 2014
liều bay
thẳm sâu rồi cũng cạn
nón ngả trôi hương bèo
nghe sơ huyền đã mất
một cõi miền xôn xao
rộ lên. phẩy, lời chen
bên xác thần tắt ngúm
thân ôm. cây không đèn
nghẽn trôi đường xa lạ
gió áo phất đau quên
tình yêu và bùa chú
năm mươi năm kéo rền
nhạc sương còi lấp lú
hát với chân cuồng ngạo
rồi theo đêm lấn cùng
nỗi niềm căng mắt bão
đã che mù xuân dung
có đấy. xanh dài ngón
cầm không ngạ tóc liêu
đời hư cùng diên vĩ
bay một trận ngất liều
hoàng xuân sơn
12 nov. 2014
Lều thu
thu lây bệnh ngứa da trời
nằm nghiêng nghe thấy cuộc đời chạy rông
đàn kiến tở mở qua sông
lá. lá tấp một bụm hồng thiết thao
trên nóc. quạ khản giọng. gào
trả tôi bạn lữ lời chào muôn xưa
thu đi. còn bợn gió chừa
ngọn tóc bay quá lầu trưa dụi buồn
đẩy người. tới một niềm thương
mà rồi đứng lại bên đường thở than
nghe ai hò giọng xuyến vàng
chim đi một nước cầu sang lại về
đời buồn. luẩn quẩn hòn đê
bàn tay rất tội giữa nghề sinh lao
sân chơi đã trụi cây rào
xin đêm còn chống ngọn sào ăn năn
bước qua. bước qua ân cần
vuốt ve. nắn lại chút trần gian quên
ngày đi có vạn dốc triền
cứ lăn. lăn mãi cũng quen ngấn chiều
dựa. ngồi với tảng hoang liêu
nghe lều thu vãn đôi điều nhớ thương
ơn nhau. giữ lại vô thường
và môi son nhạt mùi hương giảo trình
5 nov. 2014
hoàng xuân sơn