Monday, October 6, 2014

1095. NGUYỄN LƯƠNG VỴ Ba bài thơ của Nguyễn Trãi khi qui ẩn tại Côn Sơn









1.  


Phiên Âm:

GIANG HÀNH

Tây tân sơ nghĩ trạo,
Phong cảnh tiện giang hồ.
Vũ quá sơn dung sấu,
Thiên trường nhạn ảnh cô.
Thương Lang hà xứ thị?
Ngư điếu hảo vi đồ.
Hồi thủ Đông Hoa địa,
Trần ai giác dĩ vô.

Dịch Nghĩa:

ĐI TRÊN SÔNG

Mới quay thuyền ghé vào bến phía tây
Phong cảnh tiện cho việc rong chơi
Dáng núi hao gầy sau cơn mưa
Cánh nhạn lẻ loi phía trời xa
Sông Thương Lang ở đâu vậy?
Làm bạn với người đánh cá cũng tốt rồi
Quay đầu lại nhìn đất Đông Hoa
Tự biết mình đã hết sạch bụi trần.



Nguyễn Lương Vỵ phỏng dịch:


ĐI TRÊN SÔNG

Bến tây thuyền mới ghé
Phong cảnh tiện rong chơi
Sau mưa dáng núi ốm
Bên trời cánh nhạn côi
Sông Thương Lang đâu vậy?
Bạn đánh cá gặp mời
Đông Hoa ngoảnh đầu lại
Ta sạch bụi trần rồi.

03.10.2014

2.    



Phiên Âm:

THU NGUYỆT NGẪU THÀNH

U trai thụy khởi độc trầm ngâm,
Án thượng hương tiêu tịnh khách tâm.
Tĩnh lý càn khôn kinh vạn biến,
Nhàn trung nhật nguyệt trị thiên kim.
Nho phong lãnh đạm thời tình bạc,
Thánh vực ưu du đạo vị thâm.
Độc bãi quần thư vô cá sự,
Lão mai song bạn lý dao cầm.


Dịch Nghĩa:

NGẪU NHIÊN LÀM THƠ
TRONG ĐÊM TRĂNG THU

Phòng vắng một mình thức giấc trầm ngâm,
Hương trên án đã cháy hết, tạnh im lòng khách.
Trong cõi tĩnh lặng, kinh hãi sự thay đổi quá nhiều của trời đất,
Trong cảnh nhàn, tháng ngày có giá trị ngàn vàng.
Thói nhà nho lạnh nhạt, tình đời bạc bẽo,
Cõi thánh thong dong mùi đạo thâm sâu.
Các sách đọc xong rồi, không bận việc gì nữa,
Bên cội mai già, cạnh song cửa, gảy khúc đàn dao.

Nguyễn Lương Vỵ phỏng dịch:


NGẪU NHIÊN LÀM THƠ
TRONG ĐÊM TRĂNG THU

Phòng riêng thức giấc chợt trầm ngâm
Án hương tan thanh tịnh lòng phàm
Trời đất đổi thay mà khiếp vía
Tháng ngày nhàn nhã quí hơn vàng
Nhà Nho ghẻ lạnh đời vôi bạc
Cõi thánh thong dong vị đạo thâm
Sách đọc xong rồi càng rảnh rổi
Bên gốc mai già đàn dao vang.

03.10.2014

3.  



Phiên Âm:

VÃN HỨNG

Cùng hạng u cư khổ tịch liêu,
Ô cân trúc trượng vãn tiêu diêu.
Hoang thôn nhật lạc, hà thê thụ.
Dã kính nhân hy, thủy một kiều.
Kim cổ vô cùng giang mạc mạc,
Anh hùng hữu hận diệp tiêu tiêu.
Quy lai độc bẵng lan can tọa,
Nhất phiến băng thiềm quải bích tiêu.


Dịch Nghĩa:

CẢM HỨNG SAU BUỔI CHIỀU

Trong ngõ cùng, buồn vì ở nơi vắng vẻ quạnh hiu,
Khăn đen, gậy trúc dạo chơi trong chiều.
Mặt trời đã xế nơi thôn vắng, ráng về phủ trên cây,
Con đường ngoài nội vắng người qua lại, nước ngập cầu.
Xưa nay thời gian như sông chảy xuôi mờ mịt không cùng,
Anh hùng mang hận như tiếng gió thổi sáo trong lá.
Trở về một mình ngồi tựa lan can,
Một mảnh trăng lạnh như băng treo trên trời xanh.


Nguyễn Lương Vỵ phỏng dịch:

CẢM HỨNG SAU BUỔI CHIỀU

Cuối ngõ một mình sống quạnh hiu
Khăn đen gậy trúc viếng thăm chiều
Ráng tỏa tràn cây, thôn xế bóng
Đường qua vắng khách, nước dâng nhiều
Xưa nay sông chảy trôi mịt mịt
Anh hùng lòng hận thổi tiêu tiêu
Một mình ngồi tựa lan can ngắm
Trời xanh buốt lạnh ánh trăng treo.


03.10.2014