NGUYỄN LƯƠNG VỴ
VĨ
CẦM ĐIÊN
VÀ NHỮNG TRẬN GIÓ THU
Tranh Nguyễn Trọng Khôi
I.
Gió
vút lên nỗi nhớ
Vút
lên cơn đau rêu xanh
Mái
tóc bạc nuối đàn
Âm
thu đã về trên vách đá
Hòa
âm tiếng hát lá khô
Những
sợi khói mùa màng bay lên
Lịm
dần trong sắc tím
Chiều
trầm ngân serenade
Sắc
trời thu nhấn âm tịch liêu
Vừa
khi ấy những vệt sáng cuối chân trời
Những
con sóc nâu vỗ tay
Chiêm
bao trôi và trôi
Thời
gian
Dịu
dàng mật đắng…
II.
Âm
vang trong lòng tay
Những
trận gió thu ngậm ngùi gọi nắng
Bướm
chết giữa tầng xanh
Như
quỳnh hương chết
Như
nát tan
Như
lá khô vĩ cầm
Buốt
máu biệt ly
Thẳm
đáy âm trong hồn ta
Thời
gian vuốt nhọn lầm lì
Níu
mãi khúc trầm thi lưu lạc
Ngồi
quán một mình
Đếm
tóc bạc đợi người về
Bạc
hết âm chiều dựng mộ
Âm
vắt vai theo chiều phai
Âm
ngàn trùng…
III.
Âm
tịch liêu
Vĩ
cầm điên thắt cổ ngàn sông
Em
phục sinh ta trong chiều ngất xanh
Đá
vang niềm tưởng tiếc
Thoáng
hiện ghềnh trăng non
Bơ
vơ tiếng chim lạc giọng gọi bầy
Ghềnh
trăng non hoài thai khúc cầm thu
Hoài
thai máu đá
Hoài
thai huyết rêu
Chiếc
lá khô la thất thanh
Ngửa
lòng tay
Long
lanh hồn thạch thảo
Em
phục sinh ta trong đáy mắt chiều
Những
chuyến đi
Vô
tận…
Nguyễn
Lương Vỵ
09.2014