L Ữ
Q U Ỳ N H
Một tuần ở nursing home
của Nguyễn Xuân Hoàng
Phác thảo chân dung Nguyễn Xuân Hoàng
Nguyễn Trọng Khôi
Trưa
thứ sáu tôi lên nhà thăm Nguyễn Xuân Hoàng thì được chị Vy cho biết chiều hôm
qua anh bị té và chị đã đưa anh xuống nursing home ở đường Alvin, phòng số 115,
anh Quỳnh xuống đó ngay, anh Hoàng mong bạn đến thăm lắm. Nhìn chị Vy xanh xao,
vàng võ, tiếng nói nhẹ trong hơi thở, còn bị xỉu lên xỉu xuống mấy ngày qua, tôi
đi mà lòng nặng nề, buồn bã.
Ở
nursing home, anh Hoàng nằm phòng một giường, rộng rãi, sạch sẽ. Khi tôi đến,
anh chưa tỉnh, mắt nhắm nghiền, bên mắt phải có quầng thâm nâu. Tôi cố đánh động,
gọi tên nhưng anh không hé mắt. Nhân viên mang phần ăn trưa vào, thức anh dậy cũng
không được, đành đặt khay thức ăn lên bàn rồi đi ra.
Vì
nursing home nằm gần khu thị tứ, nên tôi
dễ dàng đến thăm anh cách ngày.
Sáng
thứ ba, trên đường đến bưu điện, tôi ghé anh. Gặp lúc nhân viên vào phòng, đập
tay vào cửa thật mạnh để thức anh, anh mở mắt nhìn tôi, nói Lữ Quỳnh ngồi xuống
ghế đi. Cô nhân viên hỏi tôi là gì của người bệnh, tôi nói là bạn, Nguyễn Xuân
Hoàng còn nói thêm my friend. Rồi anh lại nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ . Nhân viên
sửa soạn đưa anh đi tắm.
Trưa
thứ năm vào thăm thì sửng sốt thấy anh phải thở máy. Hỏi người y tá ngồi trước cửa phòng, thì được
biết anh thở yếu lắm, phải dùng máy trợ thở. Tôi đứng cạnh giường, nắm bàn tay
anh, bàn tay ấm nắm chặt tay tôi. Tôi có
cảm giác như anh còn bóp nhẹ tay tôi nữa.
Tôi chờ anh bỏ tay ra, nhưng không, anh vẫn nắm chặt như không muốn rời. Không
biết trong phút giây này anh nghĩ gì, lòng anh có thật sự thanh thản… Tôi đứng
với anh một lúc lâu, nhẹ nhàng rút tay ra và nhìn anh vẫn yên bình trong giấc
ngủ sâu. Lúc này tôi thấy bên mắt phải anh, vết bầm đen lan ra một khoảng lớn.
Trưa
thứ bảy, nhận tin anh ra đi lúc 10:50 sáng. Không ngờ anh ra đi nhanh thế, dù biết ngày này
không còn dài lâu nữa. Hơn hai năm trước,
khi tiễn Nguyễn Mộng Giác, anh viết: Thôi
kệ! Ngủ yên nghe Giác. Trước sau gì thì bọn mình cũng gặp nhau thôi.
Và
giờ đây hai anh đã gặp nhau ở cõi vĩnh hằng.
Nguyễn
Xuân Hoàng ơi, anh hãy ra đi thanh thản nhé.
Bạn
bè luôn nhớ anh với những buổi chiều ngồi cà-phê Starbucks nhìn mây bay, cùng câu chuyện buồn nhiều hơn
vui của cuộc đời hữu hạn, vô thường này. Nam Mô
Vô Lượng Thọ Như Lai.
Lữ
Quỳnh
13.9.2014